Chương 43: Đến nhà cậu

Vân Xu không hề phát hiện Cố Diễm vẫn luôn đi theo phía sau cô.

Sau khi xem thành tích xong, trong lòng Cố Diễm rất phức tạp, cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Sau khi ông nội qua đời, cậu nhận được truyền thừa của một vị y thánh, biết được mình và Vân Thư thực sự có hôn ước, trong đầu còn xuất hiện thêm một mẩu ký ức đặc biệt.

Trong trí nhớ của cậu không hề nhận được truyền thừa của y thánh, mà cậu cũng không thích Vân Xu, chỉ là dựa vào ước nguyện cuối cùng của ông nội đến tìm đến nhà họ Vân.

Bố của Vân Xu rõ ràng biết về sự tồn tại của hôn ước nhưng lại không chịu thừa nhận. Vân Xu tình cờ nghe được cuộc trò chuyện của bọn họ, lăng mạ cậu rồi đuổi cậu ra ngoài.

Cuối cùng hôn ước không những không thành mà Vân Xu càng hận cậu, còn tìm người đánh cậu, mắng cậu là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga.

Cuộc sống yên bình của cậu xuất hiện những bước chuyển ngoặt, những ngày đen đủi bắt đầu diễn ra.

Sau đó, trước kỳ thi tuyển sinh đại học, vì cứu một người rơi xuống hồ bơi, cậu bị đối phương nhấn xuống làm sặc rất nhiều nước rồi bị bệnh. Cậu lê thân thể yếu ớt đi thi, nhưng vô tình gặp phải một người bị tai nạn xe, không một ai dừng lại để giúp đỡ. Cậu đành ở lại đợi xe cấp cứu và xe cảnh sát, bất đắc dĩ phải theo bọn họ đến bệnh viện để lấy lời khai, cứ như vậy mà bỏ lỡ mất kỳ thi.

Thi đại học thất bại, không có học bổng thì không có cách nào vào đại học. Cậu phải bước vào xã hội sớm, làm những công việc đơn giản để kiếm tiền, sau đó phân bổ thời gian và tiền bạc để học kĩ thuật.

Nhưng vận đen vẫn bám theo cậu như hình với bóng, thường xuyên gặp phải những chuyện kỳ lạ, mà cậu lại không ngừng giẫm lên vết xe đổ, trước khi chết còn trải qua một cuộc sống gian khổ.

Sau đó cậu không còn gặp lại Vân Xu nữa, nhưng những lời chế giễu, sỉ nhục, đánh đập cậu đều ghi nhớ rất rõ.

Đáng lẽ cậu phải cực kỳ hận Vân Xu, nếu không phải lúc cậu cứu ông nội Châu Dã, truyền thừa đó chứng minh là thật, cậu còn cho rằng ký ức này là do mình tưởng tượng ra.

Bởi vì Vân Xu trong kiếp này khác hoàn toàn với Vân Xu trong đoạn kí ức đó.

Cậu yêu Vân Xu ở trước mặt, nhưng Vân Xu trong trí nhớ của cậu dường như đang cười nhạo sự ngu xuẩn của cậu.

Trước sự mâu thuẫn như vậy, cậu chỉ có thể lựa chọn tránh né Vân Xu, nhưng sau này...

Kì thi lần này Vân Xu cố gắng hết sức như vậy có nghĩa là cô cũng có tình cảm với cậu phải không?

Cho dù có ngu ngốc, cậu vẫn muốn cho mình một cơ hội, cho Vân Xu một cơ hội.

Cố Diễm đi theo Vân Xu, lúc Vân Xu thất thần sắp va phải người khác liền kéo cô về bên cạnh mình.

Cố Diễm thấp giọng trách mắng: "Sao đi không nhìn đường vậy?"

Vân Xu nghe thấy giọng của Cố Diễm liền giật mình, phát hiện Cố Diễm đang ôm mình. Lúc Cố Diễm cách bản thân gần như vậy, vành tai liền nóng lên: "Cậu, sao cậu lại ở đây?"

Cố Diễm hít sâu một hơi: "Xem bảng vinh danh."

"Chúc mừng cậu."

Đối mặt với ánh mắt của Cố Diễm, mặt Vân Xu cũng đỏ bừng, cô ậm ừ một tiếng.

Hai người cùng nhau đi dạo trên con đường trong khuôn viên trường, không biết từ lúc nào Cố Diễm đã nắm lấy tay Vân Xu, Vân Xu cũng giả vờ như không có gì, không tránh né.

Đi đến một gốc cây ít người qua lại, thân hình cao lớn của Cố Diễm ôm trọn Vân Xu vào lòng.

Trong lòng Cố Diễm có vô vàn các câu từ lãng mạn, cũng đã chứng kiến rất nhiều cảnh tượng lãng mạn, nhưng đến khi mở miệng lại chỉ nói ra được ba chữ.

"Anh thích em."

Cũng không tính là lời tỏ tình đột ngột, nhưng nó vẫn khiến Vân Xu choáng váng.

Cô khẽ ngẩng đầu nhìn Cố Diễm, không cần suy nghĩ nói: "Em cũng thích anh."

Nhìn Vân Xu có chút ngơ ngác, ngốc nghếch, Cố Diễm không nhịn được mà cười thành tiếng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!