Chương 41: Tranh giành

Rốt cuộc là ai bắt nạt ai?

Không nói đến Cố Diễm, bị Vân Xu nhìn với ánh mắt đề phòng trong lòng Châu Dã đã tức muốn ói ra máu.

Giọng điệu của Châu Dã có hơi cứng nhắc nói: "Cậu đừng lo, đây là chuyện giữa tôi với cậu ấy."

Nói xong, cậu ta nhìn về phía Cố Diễm, giọng điệu không tốt lắm nói: "Sao cậu không có chút phong thái nào của đàn ông vậy? Cậu cứ muốn trốn mãi sau lưng phụ nữ như vậy à?"

Vân Xu còn muốn nói thêm, nhưng bị Cố Diễm ở phía sau bắt lấy bả vai, sau đó Cố Diễm đi lên trước mặt Vân Xu.

"Cậu không cần phải kích động tôi, tôi sẽ không lấy điều kiện cậu đưa ra để giành thắng thua với cậu." Cố Diễm dừng một chút, nói: "Nhưng nếu cậu muốn có một trận đấu để chứng minh bản thân, tôi có thể thi đấu với cậu."

Châu Dã nghe xong nửa câu đầu sắc mặt hơi trầm xuống, lúc nghe được nửa câu sau, cậu ta không suy nghĩ nhiều, đồng ý luôn: "Được!"

Vân Xu tò mò hỏi: "Các cậu đấu nhau cái gì vậy?"

Cố Diễm đi theo đoàn người của Châu Dã đến vị trí sân bóng rổ, nói với Vân Xu bên cạnh: "Chơi bóng rổ."

Vân Xu gật đầu, lại hỏi: "Cược cậu vừa nói là cái gì thế?"

Cố Diễm nghiêng đầu nhìn Vân Xu, trong ánh mắt ẩn chứa ý cười: "Không có gì, đấu bản lĩnh thôi ấy mà."

Cậu không có ý định kết thù với Châu Dã, nhưng cũng không coi Vân Xu như vật phẩm để nhường ra ngoài, cho nên cậu dự định dùng trình độ học sinh cạnh tranh để giải quyết vấn đề với Châu Dã —— chặn đứt đúng chỗ để Châu Dã lui lại vài bước.

Vân Xu cho rằng mình nhìn thấy Cố Diễm nở nụ cười, nhưng nhìn kỹ lại, không có bất kỳ dấu vết nào, chắc là cô nhìn lầm rồi. Cô suy nghĩ một chút về những gì Cố Diễm nói, tự mình đưa ra một suy đoán: "Có phải là vì tôi không?"

"Không phải." Cố Diễm thu hồi tầm mắt nghiêng đầu, không có ý tiếp tục giải thích.

Trên sân bóng rổ có rất nhiều học sinh nam đang chơi thể thao.

Châu Dã đã quen ngông nghênh, thậm chí không cần cậu ta nhắc tới, những người khác nhìn thấy cậu ta lập tức tự động nhường cho bọn họ một khoảng sân thường dùng.

Châu Dã dừng lại, quay đầu lại, tâng bóng tỏng tay nhìn Cố Diễm: "Đến đây."

Thái độ của Cố Diễm lại không nghiêm túc như Châu Dã, tùy ý gật đầu, bắt đầu cởi áo khoác, nhưng mà không cởi áo len bên trong.

Cố Diễm đưa áo khoác cho Vân Xu, Vân Xu hơi sửng sốt, sau đó nhận lấy, ôm vào trong ngực.

Vân Xu hỏi: "Không cần cởi áo len à?"

Cố Diễm lắc đầu: "Không cần."

Đồng đội của Châu Dã trêu chọc Châu Dã một câu: "Cũng kiêu ngạo phết đấy? Cậu ta đang cố tình khiêu khích cậu à?"

Tự cho là chơi bóng rổ với Châu Dã sẽ không toát nổi mồ hôi ra à, ngay cả áo len cũng không cởi, đây không phải là cố ý khiêu khích thì là cái gì? Hiển nhiên Châu Dã cũng cho rằng như vậy.

Cậu ta phẫn nộ nhìn Cố Diễm, không nói cái gì, nói thẳng lại quy tắc một lần.

"Năm quả bóng, tôi sẽ mở bóng trước."

Cố Diễm không có dị nghị gì: "Được."

Vân Xu không hiểu bóng rổ, chỉ có thể đứng xem cuộc vui.

Cố Diễm và Châu Dã đều là những người rất cao gầy, hơn nữa dáng người còn rất tốt, gầy nhưng không phải gầy trơ xương, lúc chơi bóng rổ, phong thái đàn ông và khí chất mạnh mẽ khiến người ta đỏ mặt tim đập, đầu váng mắt hoa.

Nói tóm lại là, rất đẹp trai, cả hai thiếu niên như ánh nắng mặt trời, cảm giác rất cá tính.

Đây có lẽ là lý do tại sao các cô gái thích xem các bạn nam chơi bóng rổ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!