Lễ kỷ niệm thành lập trường tổ chức sau kỳ thi giữa kỳ.
Với khả năng ghi nhớ của Lăng Văn Huyên, cậu ta đã học thuộc lòng lời thoại của mình từ lâu, ngoài mặt là diễn tập, thực chất là hẹn hò.
Trước đây cậu ta vẫn làm như vậy, nhưng hiện tại cậu ta không thể không kiềm lại, bắt đầu giảm bớt diễn tập với Vân Nguyệt.
Bởi vì đột nhiên cậu ta phát hiện Vân Xu giống như bị tẩu hỏa nhập ma bắt đầu điên cuồng học tập, động lực kiểu liều mạng này khiến cho người ta khó có thể bỏ qua, ngay cả trong bài kiểm tra hàng ngày cũng có thể phát hiện cô đang có sự tiến bộ rõ ràng, điều này đã khiến cậu ta phát giác được nguy hiểm nồng đậm.
Nếu cậu ta thật sự không muốn bị Vân Xu đ. è xuống, thì không thể tiếp tục lơ là.
Trong tiết trời lạnh dần, kỳ thi giữa kỳ đã đến theo kế hoạch.
Trong vài ngày thi liên tiếp, sau khi hoàn thành kỳ thi, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, vừa thư giãn là bắt đầu bàn tán về tin đồn.
Nghe nói Cố Diễm luôn ở trong bệnh viện không thể đến lớp, lúc này đây thật sự còn có thể duy trì ở vị trí thứ nhất sao?
—— Vân Xu có thể vượt qua Lăng Văn Huyên hay không?
—— Trùm trường Châu Dã rất lâu không gây sự cũng không trốn học, nghe nói đang học hành chăm chỉ, lần trước thi đã tiến bộ rất nhiều, lần này cậu ta lại định tiến bộ bao nhiêu đây?
Vân Xu thi xong cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, thi xong môn cuối cùng còn chưa đến giờ cơm, cô cũng không vội vàng trở về ký túc xá đọc sách như trước, mà là dự định đến sân thể dục chạy một lát.
Quá trình chạy rất mệt, nhưng chạy xong có thể khiến cho mọi người cảm thấy thoải mái cả tinh thần lẫn thể chất.
Vân Xu một hơi chạy vài vòng quanh sân trường, khi dừng lại cổ họng muốn bốc ra khói, đang đầu mùa đông mà cũng nóng đến mức muốn bốc khói. Khi cô đang kéo cổ áo len, một chai nước được đưa đến trước mặt cô.
Bàn tay cầm chai nước khoáng cực kì thon dài, khớp xương cân xứng, vô cùng đẹp mắt. Cô nương theo bàn tay này nhìn lên trên, đối mắt với một đôi mắt phượng không hề bị che lấp, quá mức xinh đẹp.
Không biết làm sao mà Vân Xu lại nghĩ đến một câu —— Người con trai nào mà vẻ bề ngoài quá đẹp sẽ rất nguy hiểm, ra đường phải cẩn thận nha.
Vân Xu đột nhiên bật cười, khiến Cố Diễm đang đưa nước hơi ngẩn ra, nghĩ mãi không hiểu mình chọc vào điểm cười nào của Vân Xu, trong khoảng thời gian này, Cố Diễm đột nhiên thu chai nước trở về, mở nắp chai dưới ánh mắt của Vân Xu.
Nhận lấy chai nước, Vân Xu nói một tiếng cảm ơn: "Cảm ơn."
"Ừ."
Nước ấm, trên thân bình còn lưu lại chút hơi ấm, có thể suy đoán là Cố Diễm chắc hẳn là nắm nó trong tay một thời gian ngắn rồi.
Vân Xu uống vài ngụm nhỏ, sau khi cơn khát nước dịu lại, cô nhìn về phía Cố Diễm, hỏi: "Cậu cố ý mua cho tôi à?"
"Không phải."
"Vậy cậu vẫn luôn đi theo tôi?"
Cố Diễm tiếp tục không đổi sắc mặt phủ định nói: "Không phải."
Vân Xu không quan tâm lời phản bác của Cố Diễm, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cậu, tiếp tục nói: "Cậu vẫn luôn nhìn trộm tôi, cố ý chờ tôi ở chỗ này thật à?"
"..." Cố Diễm dứt khoát không nói lời nào.
Vân Xu mím môi cười.
Cố Diễm không nói lời nào, Vân Xu cũng không nói gì nữa, rũ mắt chơi đùa với chai nước khoáng.
Hai người cứ đứng như vậy một lúc, tuy là không nói gì, nhưng lại có một loại không khí mập mờ khác thường bắt đầu xuất hiện giữa hai người.
Lúc trước cô vẫn luôn muốn gặp mặt để gỡ bỏ hiểu lầm khiến mối quan hệ của hai người xa cách với Cố Diễm, cô vẫn luôn lo lắng cho cơ thể Cố Diễm, muốn biết vì sao cậu lại nằm viện lâu như vậy, gia đình cậu không hề giàu có, lúc trước ông nội qua đời hẳn đã tiêu tốn không ít tiền, vậy tiền cậu nằm viện liệu có đủ không?
Lời Vân Xu muốn nói với Cố Diễm rất nhiều, nhưng khi Cố Diễm thực sự đứng trước mặt cô, cô lại bó tay bó chân, mồm miệng vụng về, không biết nên nói như thế nào, cảm giác không biết bắt đầu từ đâu khiến cô cảm thấy có chút quẫn bách.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!