Chương 34: Hẹn hò

Cố Diễm nhận được một khoảng tiền chuyển khoản lớn từ Vân Xu, thế nhưng trong lòng lại không vui vẻ, ngược lại còn có chút buồn phiền.

Cậu đưa số điện thoại của mình cho Vân Xu không phải để nhắc cô đưa tiền .

[Xin lỗi, xém nữa tôi đã quên mất chuyện này.]

[Cảm ơn thầy giáo nhỏ nhiều nhé! (〃〃)]

Nhìn tin nhắn do Vân Xu gửi đến, Cố Diễm trầm ngâm nhìn nó hồi lâu lại không biết nên trả lời cô thế nào. Sau khi xuống trạm, Cố Diễm mới cất điện thoại đi.

Đợi đến khi về tới nhà, Cố Diễm bắt tay vào nấu cơm, sau khi ăn cơm tối xong thì trở về phòng, lấy bài tập ra.

Bình thường cậu có thể nhanh chóng giải quyết xong đống bài tập này, vậy mà hôm nay lại rơi vào cảm giác khó khăn, do dự cả buổi trời, cậu lại lấy điện thoại ra, nhấp vào khung tin nhắn với Vân Xu.

Cậu nhìn chằm chằm hồi lâu, cậu mới nhấn vào nút nhận tiền chuyển khoản.

[Cậu gửi nhiều quá.]

Vân Xu cũng đang luyện đề, nghe thấy điện thoại có thông báo tin nhắn mới, cô do dự một lúc rồi mới cầm điện thoại lên kiểm tra.

Người liên hệ được lưu trong điện thoại cô không nhiều, nếu đã gửi tin nhắn cho cô, vậy thì nhất định là người xa lạ nhắn tin nói chuyện phiếm.

Lúc mở ra xem, cô phát hiện là Cố Diễm gửi tin nhắn phản hồi, khóe miệng không tự chủ được mà cong lên, sau đó nhắn lại cho cậu: "Cậu là thầy giáo giỏi, đã giúp tôi rất nhiều rồi, số tiền này xứng đáng với cậu."

Cố Diễm: "Cảm ơn".

Vân Xu vừa mới bày ra tâm trạng tươi cười trả lời cậu, bên kia Cố Diễm đã ngay lập tức nhắn lại, giống như đã sớm soạn sẵn để đó.

Cố Diễm: "Vì để cảm ơn, để tôi mời cậu một bữa, cậu thấy sao?"

Vân Xu ngạc nhiên đến mức thiếu chút đánh rơi điện thoại trong tay.

Cố, Cố Diễm nói, muốn mời cô ăn cơm?

Vân Xu không dám tin, cô xem lại lần nữa, Cố Diễm không phải người sẽ dễ dàng mời người khác.

Mặc dù chỉ là mời đi ăn, nhưng mà loại chuyện như này… Đầu óc Vân Xu đột nhiên đóng băng.

Một lúc sau, Vân Xu mới bình tĩnh lại, thầm nghĩ, Cố Diễm có lẽ chỉ đơn giản là khách sáo muốn cảm ơn cô đã mời cậu làm gia sư rồi trả cho cậu phần tiền hậu hĩnh đó, vậy nên mới khách sáo mời cô đi ăn.

Tuy rằng thoạt nhìn không dễ giao tiếp nhưng Cố Diễm lại không phải là người khó hiểu.

Vân Xu không cần Cố Diễm vì khách sáo mà mời cô đi ăn cơm, nhưng mà cô nghĩ, nếu như cô nói từ chối có phải sẽ khiến Cố Diễm mất mặt không?

Vân Xu không nghĩ ra lý do để từ chối cậu, cuối cùng chỉ gửi một chữ "được" cho Cố Diễm.

Giờ hẹn là chiều hôm sau, Vân Xu đột nhiên không thể tập trung vào làm bài khi cầm di động và bắt đầu nghĩ xem nên mặc gì vào ngày mai? Cô có nên trang điểm không? Nếu như không trang điểm có phải giống như đến cho có lệ, còn nếu trang điểm quá đậm sẽ tạo ra cảm giác quá trang trọng.

Vân Xu đúng thời gian đã đến chỗ đã hẹn, lúc cô đến nhìn xung quanh cũng chẳng thấy Cố Diễm đâu nhưng rõ ràng Cố Diễm đã nói là anh đến trước rồi cơ mà?

Cố Diễm từ trong cửa hàng đi ra, vừa liếc mắt một cái đã thấy ở bên đường có một cô gái mặc áo len vàng, trên cổ buộc một chiếc khăn nâu sẫm màu.

Hôm nay cô cố ý trang điểm, so với ở trường càng thêm sắc sảo, càng thêm xinh đẹp, giống như một nàng công chúa nhỏ.

Cố Diễm bất giác đứng ngẩn ra một chỗ, cho đến khi Vân Xu chán nản đá nhẹ vào gót giày da, cậu mới phản ứng lại mà bước qua đấy.

"Cậu ăn kem không?"

Bên cạnh truyền đến một giọng nam trong trẻo, Vân Xu quay đầu lại nhìn, vừa quay qua đã thấy hộp kem đưa đến trước mặt cô, sau đó nhìn thấy Cố Diễm không mặc đồng phục học sinh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!