Chương 33: Cũng chỉ có vậy

Dựa vào chuyện thực hành, Lăng Văn Huyên bắt đầu công khai tiếp cận Vân Nguyệt mà chẳng sợ ai nói gì.

Vào buổi trưa, Vân Xu bởi vì có một vài kiến thức không hiểu nên đã trao đổi với Cố Diễm một lúc, sau đó hai người cùng nhau gói cơm trưa mang về phòng học.

Cửa phòng học vẫn đang đóng.

Vân Xu không nghĩ nhiều, cô cứ thế mở cửa ra.

Âm thanh lúc mở cửa không quá lớn, không hề ảnh hưởng đến đôi nam nữ đang hôn nhau bên trong.

Từ góc nhìn của Vân Xu không thể nhìn thấy chính diện hai người đang hôn nhau kia, chỉ nhìn thấy bóng lưng của cậu học sinh nam và một khoảng nhỏ khuôn mặt của cô bạn, nhưng dựa vào sự quen thuộc của bọn họ với cô, Vân Xu chỉ trong một cái nhìn đã ngay lập tức nhận ra hai người kia là ai.

Lúc hai người họ đang hôn nhau, Vân Xu không tiến vào, cũng không hề rời đi.

Ánh mắt Cố Diễm dừng lại trên hai con người đang bận ôm hôn nhau một lúc, sau đó dùng ngón tay gõ lên trên cửa.

Cuối cùng, hai người đang hôn nhau cũng nhận ra cửa đã bị mở ra, bên ngoài còn có người.

Vân Nguyệt theo bản năng rúc vào lòng Lăng Văn Huyên giấu mặt đi, mà Lăng Văn Huyên cũng ôm lấy cô ta, cậu ta quay đầu nhìn về phía cửa, lúc nhìn thấy Vân Xu và Cố Diễm trong lòng cậu ta có hơi căng thẳng.

Vân Nguyệt lén lút nhìn ra phía người đang đứng ở cửa, lúc nhìn thấy Vân Xu, khuôn mặt đang phiếm hồng của cô ta lập tức trắng bệch, tim cũng đập hụt một nhịp.

Mặc dù cô và Lăng Văn Huyên đều đồng ý, thậm chí còn sắp xếp kế hoạch, nhưng mà Vân Xu…

Vân Xu cảm thấy có chút ngượng ngùng, trong đầu loạn mồng mồng không biết nên nói gì hay không, Cố Diễm đã nắm lấy tay cô kéo về chỗ ngồi.

Ánh mắt Cố Diễm không hề thay đổi, cứ xem như chẳng hề nhìn thấy chuyện gì mà nói chuyện với Vân Xu: "Chuyện khi nãy nên vừa ăn vừa nói hay đợi sau khi cậu ăn xong mới nói tiếp đây?"

"Tôi thấy cứ vừa ăn vừa nói đi." Vân Xu cầm lấy giấy nháp và bút, nhất thời quên mất việc ngượng ngùng, cũng không chú ý đến hai người kia nữa.

Từ góc độ của Vân Xu mà nói, cô không có ý định xen vào chuyện của người khác, đối với chuyện hai người ở bên nhau, chỉ cần Vân Nguyệt không bởi vì Lăng Văn Huyên mà giúp người ngoài, cô sẽ không có ý kiến gì. Vì thế, ngoài một chút ngượng ngùng kia, cô cũng không để tâm gì.

Chỉ là suy nghĩ của Vân Nguyệt và Lăng Văn Huyên không hề giống vậy.

Vân Nguyệt sợ Vân Xu sẽ nổi giận, Lăng Văn Huyên một là lo lắng Vân Xu sẽ bởi vì ghen tức mà làm chuyện gì đó với Vân Nguyệt, hai là lo cô và Cố Diễm sẽ đem chuyện lúc nãy truyền ra bên ngoài.

Trường Trung học số ba sẽ không quản quá nghiêm chuyện hẹn hò của học sinh, chỉ cần bọn họ yêu nhau nhưng không làm ảnh hưởng quá nhiều đến chuyện học tập hoặc là yêu đương quá khoa trương là được.

Ví dụ như Lăng Văn Huyên công khai chuyện đang hẹn hò với một cô gái, nhất định sẽ gây ra động tĩnh lớn, khoa trương như vậy là không được phép, còn chưa kể Vân Nguyệt có lẽ sẽ phải chịu những lời ra tiếng vào và chịu đả kích từ những cuộc công kích của những người khác, đến lúc đó ngay cả trường học cũng sẽ gọi bọn họ đến để làm công tác tư tưởng.

Bởi vậy Lăng Văn Huyên mới không muốn chuyện này bị truyền ra ngoài.

Lăng Văn Huyên vỗ nhẹ vào lưng Vân Nguyệt an ủi sau đó mới kéo cô ta đến trước bàn Vân Xu.

Cậu ta nhìn Vân Xu muốn nói gì đó, thì bỗng nhiên bị âm thanh trong trẻo của cậu bạn cắt ngang.

"Tụi tôi sẽ không nói chuyện này ra ngoài đâu." Cố Diễm nói.

Lăng Văn Huyên ngừng một lúc, ánh mắt sắc bén đặt lên Cố Diễm mang theo vài phần áp bức đáp: "Hi vọng hai ngươi có thể nói được làm được, nếu như chuyện này bị truyền ra bên ngoài, tôi sẽ mặc định rằng hai người là kẻ đã lan truyền nó, đến lúc đó thì…"

Vân Xu nghe vậy thì dừng bút, ngẩng đầu nhìn Lăng Văn Huyên, cắt ngang lời cậu ta: "Dựa vào cái gì mà cậu dám khẳng định như vậy?"

Cô không nhân nhượng đáp: "Nếu như cậu không muốn bị người khác công khai chuyện yêu đương của bản thân và Vân Nguyệt, vậy thì cậu đừng có ở chỗ người khác dễ phát hiện lại thể hiện tình cảm nồng nhiệt thế, cậu có tư cách gì mà trách bọn tôi?"

"Cái giọng điệu phách lối đó của cậu, chuyện bị người khác phát hiện chỉ là vấn đề thời gian, cậu đừng có đem cái trách nhiệm này đổ lên đầu chúng tôi, bắt chúng tôi phải chịu trách nhiệm."

Vân Xu nhìn ánh mắt đầy phức tạp của Lăng Văn Huyên.

Vốn tưởng cậu ta là người thông minh, vậy mà lại làm ra cái chuyện IQ thấp như vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!