Chương 32: Vai diễn

Trong đợt ôn tập chuyên sâu, điều được nghênh đón trước tiên không phải là bài kiểm tra hàng tháng đầu tiên của học kỳ này, mà là thông báo về lễ kỷ niệm ngày thành lập trường.

Lễ kỷ niệm ngày thành lập trường Trung học số ba mười năm tổ chức một lần, vận khí lần này của Vân Xu thật tốt.

Tần Ảnh được lớp Tên Lửa bầu làm ủy viên ban văn nghệ ba năm liên tiếp. Mỗi năm trường tổ chức các buổi dạ hội sẽ tổ chức một số tiết mục.

Lớp Tên Lửa không thiếu tài năng, không thiếu các nhạc công, vũ công xuất chúng, vì vậy chọn ra vài tiết mục không hề khó.

Chỉ có điều năm nay cũng đã lớp 12, không chỉ riêng lớp Tên Lửa mà không khí trong cả toàn khối đều rất khẩn trương. Bắt đầu từ Vân Xu, từ nửa cuối năm ngoái trở đi lớp Tên Lửa như được thay máu.

Vài cô gái lúc trước vì tiền mà làm tay sai cho Vân Xu, sang cuối học kì này cũng chỉ còn lại hai người, còn lại đều không quan tâm đến chuyện bên ngoài mà bắt đầu chuyên tâm học tập. Chuyện Vân Xu chuyển đến lớp Tên Lửa cũng dần dần không còn được đề cập đến nữa, cũng không còn nhắc đến chuyện cần tiền nữa.

Nói tóm lại, trong thời gian này mọi người đều không muốn lãng phí thời gian cho mấy chuyện này.

Hai năm trước Tần Ảnh đã làm náo động cả sân khấu, cái tên hoa khôi của trường cũng từ đó mà ra. Lần này cô không muốn tham gia lắm, chủ yếu là tâm có dư mà sức không đủ.

Cô dựa vào quan hệ mà vào được đây, nhưng trường cũng yêu cầu cô phải duy trì điểm trong top 200. Vốn dĩ cô xếp ở khoảng hạng 180 190, nếu không cẩn thận sẽ bị thụt lùi và bị đuổi khỏi lớp Tên Lửa. Điều này không chỉ cho cô một bạt tai mà còn khiến cô cảm thấy mất mặt.

Nhưng lớp Tên Lửa là lớp ưu tú nhất của trường Trung học số ba, nhóm những người ưu tú nhất trong trường đều tập trung tại đây, đương nhiên không thể vắng mặt trên sân khấu như lễ kỷ niệm thành lập trường được. Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, cuối cùng Tần Ảnh đã nghĩ ra một kế hoạch.

Buổi tối tự học, Tần Ảnh đứng trên bục giảng nói về quan điểm của cô đối với việc sắp xếp chương trình cho lễ kỷ niệm thành lập trường, sau đó đưa ra kế hoạch tiết mục rõ ràng.

"Trước đây các tiết mục chúng ta chuẩn bị không gì khác hơn ngoài hát, nhảy và biểu diễn nhạc cụ. Hay là lần này chúng ta diễn một vở kịch đi?" Tần Ảnh nói: "Người tham gia diễn kịch tương tối nhiều, nhưng nhìn từ góc cạnh khác, phân cảnh và lời thoại của mỗi người rất ít, thời gian chuẩn bị có thể được rút ngắn rất nhiều."

Tần Ảnh khẽ cười nói: "Về phần đạo cụ, trang phục tôi có thể mời người chuyên nghiệp đến, không cần phải lo lắng về cái này."

Có người hỏi: "Diễn kịch thì phải biểu diễn, nhưng mọi người ở đây đều không hề có kinh nghiệm diễn. Huống hồ diễn kịch thì tập thể phải cùng nhau luyện tập, cái này không phải càng phiền phức hơn hay sao?"

"Nếu mà diễn không tốt có khi còn mất mặt hơn."

Tần Ảnh đáp: "Vấn đề thời gian luyện tập không phiền phức như mọi người nghĩ đâu, chỉ cần mọi người nhớ rõ lời thoại của mình, nhớ rõ bản thân mình trong kịch bản cần làm những gì là được rồi. Ngoài vai chính ra thì các vai diễn khác vô cùng đơn giản, chỉ cần cả lớp cùng nhau tập dượt khoảng ba lần thì không có vấn đề gì rồi."

"Bởi vì lúc thời gian chúng ta biểu diễn không quá dài, nói cách khác, thời gian của mỗi cảnh cũng sẽ không quá dài, toàn bộ sẽ tương đối đơn giản." Tần Ảnh giải thích: "Chúng ta có thể chọn một kịch bản kinh điển và đơn giản, chủ yếu dựa vào sự mới lạ và trang phục mà giành thắng lợi."

Lúc này mọi người đã đoán được Tần Ảnh có thể đã lên kế hoạch từ lâu.

Quả nhiên, Tần Ảnh nói: "Tôi thấy "Cô bé Lọ Lem" không tệ, đủ kinh điển, nghe nhiều có thể thuộc, hơn nữa tạo hình cũng rất phong phú."

"Vậy chọn người diễn thế nào đây?" Một nữ sinh vội vàng hỏi.

"Cô bé Lọ Lem" quả thực đủ kinh điển, bất kể là trong nước hay nước ngoài, già trẻ lớn bé đều đã quen thuộc với câu chuyện này. Nếu biểu diễn trong lễ kỷ niệm thành lập trường, ngoại hình và trang phục có thể theo kịp nhất định sẽ thu hút rất nhiều người xem.

Có rất nhiều nhân vật xuất hiện trong câu chuyện này, gia đình Lọ Lem, Hoàng Tử, quý tộc tại vũ hội, và người đã đưa cho Lọ Lem chiếc giày thủy tinh,... Đương nhiên nữ sinh hỏi "chọn người diễn" chủ yếu là muốn biết hai nhân vật Lọ Lem và Hoàng Tử này thuộc về ai.

Trong đó nhân vật Hoàng Tử, mọi người đều ngầm thừa nhận là Lăng Văn Huyên, còn nhân vật Lọ Lem...

Những vai diễn khác một mình Tần Ảnh có thể phân vai cho mọi người mà không gặp vấn đề gì lớn. Nhưng mọi người, đặc biệt là mấy nữ sinh luôn tranh luận xem ai sẽ đóng vai Lọ Lem.

Thử hỏi xem ai mà không muốn đóng vai nữ chính chứ, hay giống như Lăng Văn Huyên – Hoàng Tử ngoài đời thực cũng tồn tại một nữ chính?

Tần Ảnh để các học sinh nam trong lớp quyết định, đối tượng là các nữ sinh trong lớp, nhưng nữ sinh không có quyền biểu quyết.

Sau đó vì để công bằng, quyền bình chọn người đóng vai Hoàng Tử cũng dành cho các nữ sinh.

Sau khi Tần Ảnh tuyên bố phương pháp này xong, cô liếc nhìn mọi người trong lớp, lộ ra vẻ dịu dàng ôn nhu với một nụ cười nhẹ, nam nữ sinh chạm đến ánh mắt của cô liền nhảy dựng.

Các nam sinh đột nhiên được quyền bỏ phiếu cảm thấy rất phấn khích, bọn họ được chọn nữ diễn chính, cảm giác này không tồi. Điều này khiến họ rất mong chờ mặc dù cũng không hứng thú với vở kịch lắm.

Mọi người vừa làm bài vừa gõ đầu suy nghĩ nên viết quyết định của mình như nào lên giấy. Cuối cùng giấy được truyền đến tay lớp trưởng Lăng Văn Huyên, để cậu ta và Tần Ảnh thống kê danh sách cuối cùng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!