Chương 3: Cực kỳ tủi thân

Vân Xu gật đầu với hai người, sau đó lặng lẽ đi về phía lớp học của mình

Vân Nguyệt và Lăng Văn Huyên cũng không biết rốt cuộc Vân Xu có nghe được không, nếu nghe được thì đã nghe bao nhiêu.

Lông mày Vân Nguyệt dính chặt lại với nhau, bàn tay trong tay áo khẽ run rẩy, trong đôi mắt đang rủ xuống tràn đầy lo lắng.

Điều cô ta sợ nhất không phải là Vân Xu đánh mình mà là về nhà châm chọc mẹ cô ta.

Lăng Văn Huyên từng nhận được thư tình của Vân Xu, cũng biết Vân Xu bắt nạt những nữ sinh khác vì mình, thế nhưng trước đây cậu ta chưa từng đặt Vân Xu vào mắt nên hiểu biết cũng rất ít.

Bây giờ cậu ta thấy Vân Nguyệt sợ như vậy, trong con ngươi màu trà lộ ra chút bất ngờ.

Nữ sinh trông có vẻ rất gầy yếu này lại hung dữ như vậy sao?

Vân Xu đói đến mức đầu óc không tỉnh táo nữa, nằm bò trên bàn mơ mơ màng màng ngủ mất. Khi loáng thoáng nghe thấy có giáo viên gọi mình, cô hoảng hốt ngẩng đầu lên, bắt gặp một khuôn mặt trông cực kỳ nghiêm khắc.

Chủ nhân của khuôn mặt kia nói: "Bạn học Vân, mời em làm thử câu này."

Những bạn học khác nhìn thấy cảnh này, nam thì lo lắng, nữ thì trộm cười.

Dám ngủ trong giờ của "Triệu Đại Sơn", đúng là xứng đáng bị tóm.

Ai cũng biết "Triệu Đại Sơn" là một người kỳ cục, rõ ràng biết "lớp Ánh Nắng" bọn họ không bao giờ để tâm đến chuyện học hành mà cứ cho một đống bài tập, kỉ luật trên lớp thắt rõ chặt thì thôi đi, trong giờ còn thường xuyên đặt câu hỏi.

Chỉ là người này là thầy chủ nhiệm, vẻ mặt hung tợn, khi phạt học sinh thì cực kỳ tàn nhẫn, khiến cho mọi người đều rất sợ ông ấy, dù bất mãn đến đâu đi chăng nữa cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, trong giờ của ông ấy đều ngoan ngoãn hơn một chút.

Vân Xu nheo mắt, dùng dáng vẻ mà mọi người ai cũng biết là đang ngái ngủ, mơ màng nhìn về phía bảng đen. Đây là một câu hỏi rất dễ, không cần động não, áp dụng công thức là ra.

Cô hơi ngả ra sau, bỗng nhiên đứng dậy, dáng người cao ráo của cô còn cao hơn thầy giáo nửa cái đầu, cũng khiến Triệu Thành Sơn theo bản năng lùi về sau một bước.

Vân Xu chẳng nói chẳng rằng cầm viên phấn bắt đầu làm bài. Sợ sẽ làm rơi phấn nên cô ra sức nắm chặt, sau đó chọc vào bảng đen, vì thế viên phấn dài không cẩn thận bị cô làm gãy thành ba mẩu.

Làm xong, cô tiện tay ném viên phấn vào hộp, sau khi trở lại chỗ ngồi của mình thì nằm bò ra như người không xương, đôi mắt đang díu lại khó khăn mở ra một khe hở.

Đã bị thầy giáo cảnh cáo, cô không dám ngủ tiếp nữa.

Ngô Tuyết thấy bộ dạng của Vân Xu thì mí mắt nhảy loạn, không biết có phải ảo giác của cô ta không mà từ hôm qua sau khi bị đánh Vân Xu còn dữ hơn, bây giờ còn dám khiêu khích cả giáo viên!

Không phải sao, tối qua cô còn nói muốn đi trả thù Châu Dã… Nhưng mà hôm qua bọn họ cũng đâu đánh vào đầu Vân Xu mà?

Triệu Thành Sơn lại không chú ý đến "sự khiêu khích" của Vân Xu, mà bị lời giải trên bảng thu hút tầm mắt.

Đó chỉ là một câu áp dụng công thức rất đơn giản, tuy rằng việc Vân Xu làm đúng có hơi khó khăn nhưng cũng không đến mức khiến ông ấy quá ngạc nhiên, điều thực sự hiếm có là chữ viết trên bảng của Vân Xu rất đẹp.

Mọi người ở dưới cũng thấy chữ viết bằng phấn của Vân Xu rất đẹp, chẳng qua là, có phải đè phấn hơi mạnh tay không?

Do đè quá mạnh nên mỗi con số và con chữ trông có vẻ rõ ràng đến mức hơi tức mắt, thậm chí còn đè lên chữ của Triệu Thành Sơn.

Triệu Thành Sơn vẫn hài lòng với việc Vân Xu làm, khônng những không trách phạt Vân Xu mà ngược lại còn chủ động hỏi một câu: "Bạn học Vân thấy trong người không thoải mái à?"

Vân Xu gật đầu, trong cơn mệt mỏi cực độ, cô chỉ còn lại một suy nghĩ: "Thưa thầy, em có thể ngủ thêm một lát không ạ?"

Mọi người: …Kiêu ngạo vậy sao?

Triệu Thành Sơn cũng bị nghẹn lại một lát, nhưng từ góc độ của ông ấy thì có thể nhìn thấy bộ dạng vô cùng mệt mỏi của Vân Xu, cả người nằm bò ra bàn, trông cực kỳ gầy yếu. Ông bỗng chốc mềm lòng, dứt khoát nhắm một mắt mở một mắt cho qua.

Dù sao thì đám nhãi ranh còn thức trong lớp cũng chưa chắc có thể giải được câu hỏi khi nãy ông ấy ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!