Chương 24: Chênh lệch chỉ số thông minh

Vân Xu đến gần mới nghe rõ là Châu Dã đang mắng Cố Diễm, và những gì cậu ta nói không khác gì những gì cô vừa nghe thấy.

"Ngay từ đầu thì giả vờ không biết chơi, sau đó mới để lộ thực lực thật của mình, muốn giả heo ăn thịt hổ để giả bộ tạo thế, nhưng mà lại không cần thận để thua, đúng là ăn trộm gà không thành phản còn mất nắm gạo."

Vân Xu khái quát ý của Châu Dã một chút, đại khái chính là đang nói Cố Diễm ích kỷ, lại vừa ngu vừa xấu xa.

Vân Xu còn không biết câu chuyện phải thay người, nhưng mà khi nghe cậu ta chỉ trích và hiểu lầm Cố Diễm như vậy cũng rất tức giận.

Vân Xu bước tới, cắt ngang lời Châu Dã, cô nói: "Cố Diễm thực sự không biết chơi bóng rổ."

Thật ra Châu Dã cũng chú ý tới việc Vân Xu tới gần. Cậu ta biết một người tên Cố Diễm, nhưng mà cậu ta từ trước tới nay không nhìn kỹ Cố Diễm, cũng không nhớ rõ diện mạo của Cố Diễm, cho tới tận hôm nay, cậu ta so sánh qua mới nhận ra người "bạn trai" của Vân Xu chính là Cố Diễm.

Cứ thế, Vân Xu vì sao lại đột nhiên nỗ lực như vậy, thành tích tiến bộ nhanh như vậy, có vẻ cũng có một vài lời giải thích.

Cậu ta nhìn thấy Vân Xu tới nhưng giả bộ là không nhìn thấy là bởi vì cậu ta muốn để cho Vân Xu nghe thấy những lời này, muốn để cho cô biết những chuyện Cố Diễm làm.

Ai biết Vân Xu quá tin tưởng bạn trai mình quá mức, lại còn tới để bảo vệ cho Cố Diễm.

Châu Dã càng tức giận: "Vừa nãy cậu không thấy cậu ta…"

Vân Xu lại lần nữa ngắt lời cậu ta, nói: "Tôi có xem, còn xem rất rõ."

Cô nói: "Cố Diễm thật sự không biết chơi bóng rổ, cậu đứng xem ở gần như vậy, chẳng lẽ cậu không nhận ra ngay từ đầu tới quy tắc chơi cậu ấy cũng không biết rõ lắm sao?"

Châu Dã biểu tình ngạo mạn, không đem những lời Vân Xu nói để ở trong lòng: "Vậy thì chỉ có thể nói là giả vờ quá thật, cậu ta có biết chơi bóng hơi không chẳng lẽ tôi không hiểu bằng cậu sao?" Nói xong Châu Dã chỉ lên bộ đồng phục đội bóng rổ đang mặc trên người.

Vân Xu mím môi tự mình điều chỉnh vài giây, cố gắng dùng giọng điệu bình tĩnh nhất để thể hiện quan điểm cuả mình: "Đầu tiên, nếu cậu thật sự là người chuyên nghiệp thì nên thừa nhận lúc vừa mới bắt đầu vào cậu ấy chơi rất cứng ngắc, cậu ấy thật sự không am hiểu trên phương diện này, nghe rõ chưa, là không hiểu, chứ không phải là không am hiểu, chỉ nhìn một chút là có thể nhận ra được đúng không?"

"Thứ hai, nếu cậu thấy cậu ấy am hiểu chơi bóng rổ, vậy thì cậu đang khen ngợi cậu ấy là thiên tài, năng lực học hỏi cực mạnh."

"Mà cậu ấy thật sự là một thiên tài, một người không chơi bóng rổ, thậm chí quy tắc chơi như nào cũng không biết, mà chỉ dùng thời gian ngắn, dưới tình huống đó đã quan sát rồi tổng kết quy luật chơi, còn có thể biểu hiện ưu tú như vậy."

Vân Xu nói đầy mạnh mẽ và kiên định, cô cũng không nhận ra rằng lúc này cô vừa mạnh mẽ lại vừa cứng rắn, ngay cả khi đứng cạnh một người có tiếng là hung dữ và khí chất mạnh mẽ như Châu Dã thì cũng không thể hiện chút thỏa hiệp nào.

Châu Dã nhìn chằm chằm vào Vân Xu, Vân Xu cũng cố chấp nhìn cậu ta, không chút né tránh nào, rõ ràng nhìn cô mềm mại như vậy nhưng trong ánh mắt lại lộ ra kiên nghị.

Cô cứ thế mà che chở cho Cố Diễm sao? Trái tim Châu Dã không thể khống chế mà bắt đầu cảm thấy chua lè.

Không sợ chia ít, chỉ sợ chia không đều, biểu cảm của Vân Xu lúc nói chuyện với cậu ta chẳng có gì thay đổi, Nhưng mà cô vì để bảo vệ một tên nam sinh khác mà lại trở nên mạnh mẽ như vậy, câu ta cảm thấy thật không công bằng, không thể chấp nhận cách đối xử khác biệt như vậy.

Cố Diễm cũng là lần đầu tiên thấy vẻ mạnh mẽ như vậy của Vân Xu.

Lúc nãy cậu bị hết người này tới người khác chỉ trách, ngoại trừ nói một câu "Trước kia tôi chưa từng chơi bóng rổ" ra thì cũng chưa nói thêm được gì nữa. Tranh cãi bằng miệng không phải thế mạnh của cậu, cậu chỉ biết đi nói lý với người khác, nhưng người ta vẫn như cũ chỉ sẵn sàng tin vào những gì mà họ muốn tin.

Trước kia khi bị người ta hiểu lầm, cậu sẽ không ngừng đi giải thích, đi làm sáng tỏ, nhưng rồi sau khi bị thất vọng hết lần này tới lần khác, cảm thấy có nói cũng vô dụng, cậu đã quen với việc im lặng.

Cậu im lặng, Vân Xu cứ như thế lại khiến hai mắt hồng lên, cô nữ sinh nhỏ khi khóc lại càng nói chuyện khí phách hơn để bảo vệ cậu.

Hàng lông mi dài cong vút của cậu nam sinh khẽ run rẩy, cậu nâng mí mắt lên nhìn về phía Vân Xu. Một bên mắt kính trên chiếc kính đang đeo trên sống mũi đã nát, vừa lúc cậu có thể nhìn thấy rõ Vân Xu, nhìn thấy lớp lông tơ mịn trên mặt cô cùng với ánh mắt tin tưởng và tín nhiệm cô dành cho cậu.

Cô tin tưởng cậu.

Đáy lòng như là có một cây non được gió nhẹ nhàng thổi qua, cả trái tim như rung lên vì điều này.

Cố Diễm vẫn luôn im lặng tháo bỏ chiếc kính đã gãy nát xuống, nhìn thẳng vào Châu Dã, nhắc lại lần thứ hai: "Trước tôi chưa từng chơi bóng rổ, chỉ mới học qua lúc nãy thôi."

Khí chất của Cố Diễm chỉ trong phút chốc đã xảy ra biến hóa. Lúc đối diện với Cố Diễm, lần đầu tiên Châu Dã mới biết hóa ra cái kính đen kia thật sự có thể che đậy bản chất một người.

Lúc trước cậu ta cho rằng Cố Diễm là một trạch nam hướng nội và tự tin, nhưng mà lúc này cậu ta mới bừng nhận ra Cố Diễm là một người rất biết cách che giấu, cậu ra vẻ khiêm nhường để tất cả mọi người xem nhẹ cậu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!