Châu Dã vừa nói xong, tất cả mọi người ngồi ở bàn ăn đều sửng sốt.
Nam sinh dò hỏi liền thắc mắc buột miệng thốt lên: "Ai cơ?"
"Vân Xu." Châu Dã còn muốn vỗ lên vai Vân Xu, nhưng phát hiện lại vỗ vào khoảng không.
Vân Xu không nghĩ vậy mà Châu Dã lại đột nhiên động tay động chân, ngay sau đó cô liền phản ứng lại mà né sang một bên tránh khỏi tay của Châu Dã tay, sau đó đứng lên.
Cô nhíu mày nhìn tên Châu Dã đang chơi trò lưu manh này, trong đầu nhanh chóng nghĩ biện pháp đối phó.
Lần cuối cùng Châu Dã động chạm vào cô là khi cô ở trước cửa hiệu sách, lúc ấy Châu ép buộc chủ tiệm khiến cô không thể động đậy, cô do dự một lúc xem có nên đá vào háng tên đó không, lại vừa hay trông thấy Cố Diễm nên dứt khoát nhờ Cố Diễm để thoát được một kiếp.
Nhưng mà nếu cô cứ vẫn luôn kiêng kị Châu Dã mà không dám làm gì, lại lần nữa để mặc Châu Dã thì chỉ sợ Châu Dã sẽ càng thêm không kiêng nể gì, hất mặt lên trời, càng ngày càng phá hoại thanh danh của cô.
Mặc dù Vân Xu có chút sợ Châu Dã... Cô cũng không đánh lại được cậu ta, lỡ như cậu ta đánh cô thì phải nàng làm sao bây giờ?
Châu Dã như không nhận ra vẻ kháng cự của Vân Xu, cậu ta thu tay lại, cười nói: "Cậu ngại sao?"
Tròng mắt của mấy nam sinh ngồi cùng bàn đều như sắp rớt ra ngoài luôn rồi.
Cái người tên Châu Dã này bình thường không kiêng nể gì, việc tán tỉnh con gái cũng không phải chưa từng làm qua, nhưng mà cũng chưa từng thấy cậu ta thực sự quan tâm tới cô gái nào hết, còn về bạn gái sao? Cậu ta còn từng nói thẳng bạn gái còn chẳng thú vị bằng mấy trò chơi.
Một người từng nói sẽ không có bạn gái lại đột nhiên đưa một nữ sinh mà mình đã từng đem người đi để dạy dỗ cô ấy rồi nói đó là bạn gái của mình, chuyện này sao nhìn qua có vẻ ảo diệu quá vậy?
Mà điều khiến bọn họ càng cảm thấy kì diệu hơn là mối quan hệ giữa ba người Lăng Văn Huyên, Châu Dã, Vân Xu rất chi là phức tạp. Tóm tắt đơn giản chính là, Châu Dã thích Vân Xu, Vân Xu thích Lăng Văn Huyên, Lăng Văn Huyên và Châu Dã lại là anh em với nhau.
Chuyện này cũng quá là máu chó rồi đi?
Mọi người cứ nhìn nhau tự hỏi, bọn họ cũng khó tùy tiện hỏi chuyện riêng của Châu Dã và Lăng Văn Huyên.
Vân Xu đứng khỏi ghế, đứng thẳng lên, eo và lưng căng cứng tạo thành một đường thẳng, nghiêm túc nói chuyện với Châu Dã: "Bạn học Châu Dã, đầu tiên tôi không phải là bạn gái của cậu, cậu không cần phải bịa đặt rồi lặp lại chuyện này để phá hủy thanh danh của tôi, sau đó tôi cũng hy vọng bạn học Châu đừng tùy tiện động chạm vào tôi, hành động này của cậu không khác gì mấy tên lưu manh cả."
Châu Dã nhìn chăm chú vào Vân Xu đang nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, không cảm thấy mấy lời Vân Xu nói làm cậu ta mắt mặt, cũng không tức giận, ngược lại còn phụt cười thành tiếng, đôi mắt đào hoa cong lên: "Tôi chỉ muốn nói rằng cậu là bạn gái của tôi, việc tôi động chạm vào cậu thì sao chứ?"
Cuối cùng cậu ta còn ung dung thong thả nói thêm một câu: "Tôi đây là thích cậu đó, làm sao bây giờ?"
Những người khác yên lặng ăn cơm nhưng lỗ tai đều vểnh hết lên, nghe xong đại khái nắm được hai tin tức chính, thứ nhất chính là Châu Dã đơn phương vừa mắt Vân Xu, mà thứ hai là diễn xuất của Châu Dã đúng là thật sự rất lưu manh, rất có phong cách "Trùm trường" của cậu ta.
Lăng Văn Huyên im lặng liếc nhìn Vân Xu, phát hiện vẻ mặt của Vân Xu trông cực kỳ bình tĩnh.
Cậu ta hơi rũ mắt xuống, thật uổng công việc cậu ta có phần không ủng hộ mấy hành động này của Châu Dã quá là mạnh mẽ, còn nghĩ Vân Xu sẽ sợ hãi và tức giận, nhưng mà hiện giờ xem ra chỉ sợ Vân Xu đang thích thú.
Gia cảnh của Châu Dã tốt, ngoại hình cũng ưa nhìn, còn là một nhân vật có tiếng ở trường học, tuy rằng hung dữ nhưng cũng không thiếu người thích, được cậu ta chủ động tỏ tình thì tin chắc sẽ không có nhiều người từ chối.
Vân Xu coi trọng Châu Dã cũng không phải chuyện gì lạ cả, nhưng thật ra Vân Xu có thể khơi dậy sự hứng thú lớn tới như này của Châu Dã quả thật khiến cậu ta phải kinh ngạc.
Đối mặt với câu hỏi ngược lại này của Châu Dã, Vân Xu cũng đã đưa ra quyết định của mình.
Dù sao hai người vốn đã định sẽ kết thù với nhau, thay vì rút lui rồi che đậy, không bằng trực tiếp khơi dậy mâu thuẫn, ít nhất có thể khiến cho Châu Dã không có cách nào để nói lung tung khắp nơi là cô là bạn gái của cậu ta.
Châu Dã thấy Vân Xu không lộ ra dáng vẻ tức giận, cũng có chung một suy nghĩ với Lăng Văn Huyên, cảm thấy hẳn là Vân Xu vẫn có chút tình ý nào đó với cậu ta.
Mà trong khi cậu ta đang nghĩ vật, Vân Xu đột nhiên bưng đĩa đồ ăn lên, nhân lúc mọi người không chút phòng bị gì, cô trút hết đồ ăn trên đĩa xuống đầu Châu Dã.
Tất cả đồ ăn trên đĩa đều đổ hết lên đầu Châu Dã, giây tiếp theo liền rải rác rơi xuống đất, bởi vì tốc độ quá nhanh gọn, cũng không dự đoán được Vân Xu sẽ làm như vậy, mọi người ngồi ở bàn ăn bao gồm cả Châu Dã cũng không kịp phản ứng lại.
Lăng Văn Huyên nhìn vẻ mặt dính đồ ăn đang dại ra của Châu Dã, người luôn tỉnh tảo như cậu ta cũng đơ luôn.
Sao Vân Xu lại dám làm vậy chứ?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!