Trước mặt Trường Chinh, Tô Mạt mang sổ tiết kiệm và tiền bỏ vào ngăn kéo nhỏ của giường đất, chờ sau khi anh trở về đơn vị sẽ cất vào không gian.
Tô Mạt âm thầm tính toán trong lòng, hiện tại tiền mặt trong tay cô đang có 2077,63 tệ.
Thật không ngờ hũ vàng đầu tiên cô kiếm được trong những năm tới lại nhờ vào việc kết hôn của mình.
Sắp đến buổi trưa, Tô Mạt chuẩn bị nấu cơm.
Cô mở tủ ra nhìn, có gạo, bột mì, trứng gà, lạp xưởng và thịt khô. Tô Mạt suy nghĩ một chút, quyết định tự tay làm món mì trứng.
Nhưng tiếc là trong nhà không có rau xanh, cô không thể lấy đồ trong không gian ra vì có Lục Trường Chinh ở nhà.
Vừa nói xong, Tô Mạt múc hai bát bột mì trắng bắt đầu trộn đều.
Lục Trường Chinh ngạc nhiên nhìn động tác thuần thục của vợ.
"Vợ ơi, em biết nhào bột mì hả" Không phải vợ anh chỉ biết ăn thôi sao?
"Đúng vậy, cha mẹ em bận rộn làm việc, bình thường đều do em nấu." Tô Mạt thản nhiên nói dối.
Ở mạt thế không có quán xá gì, muốn ăn cái gì đều phải tự mình làm.
Tô Mạt nhanh chóng nhào bột, sau khi cho bột nghỉ một lúc, cô cầm lấy chày bắt đầu cán bột phẳng và mỏng, sau đó dùng d.a. o cắt thành từng sợi to.
Ánh mắt Lục Trường Chinh sáng ngời khi nhìn thấy động tác lưu loát của Tô Mạt, vợ của anh đúng là báu vật, anh còn nghĩ cô là tiểu thư mười ngón tay không dính nước, không ngờ cô còn có thể làm được điều này.
Sau khi Tô Mạt cắt mì xong, cô sai Lục Trường Chinh nhóm lửa, đun nóng chảo với dầu, sau đó đập bốn quả trứng vào và chiên vàng đều hai mặt, tiếp theo cho hai muỗng nước vào, đợi canh trứng chín đến khi có màu trắng đục, lúc này cô mới bỏ sợi mì đã cắt vào nồi, bỏ thêm chút muối, nấu chín xong múc ra.
Có hai bát mì, bát nhỏ của cô, bát lớn của Lục Trường Chinh, hai quả trứng chiên vàng óng đặt lên trên, sau đó đổ nước canh trắng đục vào, Lục Trường Chinh vừa nhìn đã cảm thấy rất ngon.
Sau khi cho vào miệng, quả nhiên giống với suy nghĩ của Lục Trường Chinh, sợi mì dai dai, nước canh thơm ngọt, ăn rất ngon.
"Vợ à, em nấu rất ngon, không thua gì đầu bếp quán cơm quốc doanh." Lục Trường Chinh không chút keo kiệt khen ngợi vợ mình.
Tô Mạt kiêu ngạo "Ừm" một tiếng, tay nghề của cô thật sự rất tốt, nếu không phải không có rau xanh và các loại gia vị khác, cô còn có thể làm cho nó ngon hơn.
Lục Trường Chinh nhìn dáng vẻ nhỏ nhắn của vợ mình, trái tim ngứa ngáy, anh nghiêng người cắn một cái vào cái miệng nhỏ của cô: "Ừm, chỗ này thơm hơn."
Dáng vẻ không đứng đắn của anh khiến Tô Mạt đá vào chân anh một cái.
Sau khi ăn xong, Lục Trường Chính đi rửa chén, hỏi vợ: "Vợ, buổi chiều chúng ta làm gì?"
Tô Mạt chỉ khoảng đất trống trong sân: "Buổi chiều anh giúp em cuốc đất, tranh thủ còn thời gian, trước khi tuyết rơi trồng một ít rau xanh."
Cô không biết rau xanh của người khác trồng có phát triển tốt trước khi tuyết rơi hay không, nhưng dù sao cô cũng hoàn toàn có thể. Có sự hỗ trợ của thổ địa, cô có thể dùng dị năng của mình để thúc đẩy tăng trưởng, có lẽ vài ngày nữa là có thể thu hoạch một vụ.
Tất nhiên cô không thể trắng trợn làm như vậy, nhưng mỗi ngày thúc giục sinh trưởng một chút, làm rau dưa lớn nhanh một chút thì vẫn có thể.
Có rất nhiều hạt giống trong không gian của cô đã được cải tiến bởi các thế hệ sau, sản lượng và chất lượng đều tốt hơn nhiều so với các hạt giống hiện tại. Có lẽ cô còn có thể đóng gói nó, nói các loại giống mới này do mình trồng, nếu có thể trở thành một cán bộ nông nghiệp ở xã hoặc một chức gì đó tương tự cũng tốt.
Tô Mạt suy nghĩ, cảm thấy chuyện này có vẻ khả thi.
"Không thành vấn đề, bảo đảm buổi chiều sẽ hoàn thành cho em." Lục Trường Chinh vỗ n.g.ự. c bảo đảm: "Tuy nhiên trồng nhiều như vậy có khiến em mệt mỏi không? Nếu không chúng ta trồng một ít thôi, không đủ thì có thể đổi với đại đội trưởng và những người khác."
"Cứ trồng đi, nếu mệt mỏi thì sau này em sẽ trồng ít đi."
"Được, vợ ơi, em ngủ trưa một lát đi, anh đi xới đất."
"Vâng." Tô Mạt gật đầu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!