Chương 46: (Vô Đề)

Tô Mạt tưởng rằng trong sách nói điều này rất tuyệt, nhưng vừa rồi cô lại không cảm nhận được chút nào nên đồng ý.

Lần thứ hai trải nghiệm tốt hơn nhiều so với lần đầu, mặc dù Tô Mạt vẫn cảm thấy hơi đau nhưng ít nhất cũng cảm thấy sướng, Lục Trường Chinh cũng cảm thấy dễ chịu hơn.

Tô Mạt cũng cảm thấy có chút mệt mỏi, chuẩn bị nghỉ ngơi. Nhưng một lúc sau, người đàn ông lại bắt đầu rục rịch.

"Không được, em hơi mệt, muốn ngủ." Tô Mạt cự tuyệt.

Nguyên nhân chính là nơi đó thực sự không thoải mái, cô tính lát nữa sẽ sử dụng dị năng của mình để giải tỏa.

"Vợ, một lần cuối cùng, anh làm rất nhanh, chúng ta làm xong thì đi ngủ liền." Lục Trường Chinh hôn lên vành tai Tô Mạt, nhẹ nhàng dỗ dành.

"Vợ, thật sự, một lần cuối cùng, em tin anh."

Tô Mạt nghĩ hôm nay là đêm tân hôn, nên ỡm ờ đồng ý.

Kết quả, sự thật chứng minh, miệng đàn ông đều là lừa người.

Lần cuối cùng này, thời gian dài hơn hai lần trước cộng lại.

Tô Mạt bị Lục Trường Chinh lăn qua lộn lại, toàn thân quả thực nửa địa ngục nửa thiên đường. Cuối cùng, nếu không phải Tô Mạt khóc, Lục Trường Chinh có lẽ sẽ không tính buông tha cho cô.

Sau khi kết thúc, Tô Mạt vốn rất mệt mỏi, cũng không để ý tới, chỉ khóc thút thít rồi ngủ thiếp đi.

Lục Trường Chinh đứng dậy dùng khăn nóng lau người cho vợ rồi ôm cô ngủ.

Ngày hôm sau, bởi vì không cần thu hoạch vụ thu, cũng không có còi báo thức, Tô Mạt mãi đến sáu giờ sau mới tỉnh lại.

Nghĩ đến sáng mai cô phải đến nhà họ Lục, là dâu mới, đến trễ không tốt, nên cô chuẩn bị rời giường.

Kết quả lại bị một người đàn ông đã nếm vị tủy nào đó giữ ở trên giường, vận động một hồi, Tô Mạt tức giận đến mức để lại một dấu răng thật sâu trên n.g.ự. c anh.

Lúc hai người thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đến đó thì đã là tám giờ, Tô Mạt tức giận đỏ mắt.

Lục Trường Chinh thấy vợ không để ý tới mình, có chút hoảng hốt, nhẹ nhàng móc ngón tay cô, xin lỗi: "Vợ, anh sai rồi, lần sau anh sẽ làm vào buổi tối, không làm ban ngày."

Tô Mạt chịu đựng đau nhức giữa hai chân, sải bước về phía trước, quay mặt đi, không muốn để ý tới Lục Trường Chinh.

Lục Trường Chinh vội vàng di chuyển sang bên kia: "Vợ, anh thật sự sai rồi. Em có thể để ý tới anh được không? Nếu không, nếu cha mẹ anh nhìn thấy, lúc trở về anh sẽ quỳ trên ván giặt."

Tô Mạt dừng một chút, lúc này mới mở miệng: "Đây là chuyện ban ngày hay đêm sao? Anh biết buổi sáng sẽ đến chỗ cha mẹ, mà anh còn như vậy, bây giờ đã muộn như này rồi, người khác sẽ thấy em thế nào?"

"Sẽ không thấy thế nào cả, vẫn còn sớm, mới tám giờ thôi. Hôm qua chúng ta động phòng hoa chúc, bọn họ hiểu được."

"Anh còn nói như vậy." Tô Mạt tức giận đánh Lục Trường Chinh, cô xấu hổ đến phát khóc.

Lục Trường Chinh biết vợ xấu hổ, cong môi cười vô lại, cúi đầu thấp giọng nói vào tai Tô Mạt: "Vợ, em càng về trễ bọn họ càng vui vẻ. Chứng tỏ con trai họ rất dũng mãnh, rất nhanh có thể ẵm cháu trai rồi."

Tô Mạt đá Lục Trường Chinh, cô thật sự không muốn để ý đến anh nữa, tiếp tục đi về phía trước.

Lục Trường Chinh cười khẽ đuổi theo, vợ anh thật đáng yêu.

Thực ra anh cũng không muốn khinh suất như vậy, nhưng ai bảo vợ anh lại có nước da trắng ngần, thân hình xinh đẹp, mềm mại, giọng nói dễ nghe, quyến rũ thì làm sao anh có thể chịu nổi? Nếu không phải vợ anh không chịu nổi thì có lẽ anh đã làm cả đêm rồi.

Lục Tiểu Lan đang ở trong vườn rau giúp mẹ xới đất hôm qua đã nén, nhìn thấy Lục Trường Chinh và Tô Mạt vội vàng đi tới, cô ấy mỉm cười chào hai người: "Chào buổi sáng anh ba, chị dâu ba."

Tô Mạt dừng lại, ngượng ngùng cười: "Chào buổi sáng."

Vì thời gian có hạn nên hôm nay Tô Mạt không tết tóc, cô chải tóc vén ra sau tai rồi vội vàng đi ra ngoài.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!