Canh Trường Thanh 1
Canh Trường Thanh mơ một giấc mơ.
Trong mơ, Tiểu Mạt xuống nông thôn được nửa tháng, cô bất ngờ rơi xuống nước bỏ mình.
Sau khi anh nhận được tin tức thì vô cùng bi thương.
Lúc đó là thời điểm nhà họ Tô khó khăn nhất, vì không muốn ảnh hưởng đến anh Đức và anh Khiêm, anh đã che giấu tin Tiểu Mạt qua đời, tìm một địa điểm tốt ở công xã Hồng Kỳ, nén bi thương chôn cất cô.
Qua lễ tang, anh bị bệnh nặng.
Sau khi khỏi bệnh, anh vùi mình vào công việc nhiều hơn trước kia, mất ăn mất ngủ, cả ngày cả đêm không dám cho bản thân có một giây phút nào rảnh rỗi.
Tất cả mọi người đều khen anh không dứt miệng, cho rằng anh là một người thận trọng, là một cán bộ tốt phục vụ người dân. Cấp trên cũng khen ngợi anh làm tấm gương, dưới sự giúp đỡ của lãnh đạo, tốc độ thăng chức của anh cực nhanh.
Nhưng mà chỉ có anh rõ ràng, anh liều mạng như vậy, ngoài trừ trách nhiệm của bản thân, còn bởi vì tim anh đã thiếu một mảng.
Mỗi khi nhớ lại, anh đau đớn không chịu được, anh không muốn cho bản thân dừng lại, nếu không sự nhớ nhung vô tận và nỗi hối hận sẽ cắn nuốt anh.
Trong mơ dường như anh Khiêm gặp chuyện rất khó giải quyết, cho dù anh được thăng chức nhiều lần, quyền lực không nhỏ, anh và anh Đức vẫn mất ba năm mới đưa được anh Khiêm ra khỏi chuồng bò, trong lúc đó suýt nữa anh Đức còn bị người kéo xuống nước.
Chờ anh Khiêm sửa lại án trở về thành phố, cuối cùng anh mới dám nói chuyện của Tiểu Mạt. Mọi người vô cùng bi thương, anh Khiêm không chịu nổi đả kích, đổ bệnh, vài năm sau thì qua đời vì bệnh tật.
Mà anh vì làm việc lao lực trong nhiều năm, tốn tâm tư trả thù người hại nhà họ Tô, hơn nữa còn bị nỗi bi thương đeo bám, chưa đến bốn mươi tuổi đã qua đời.
Canh Trường Thanh bừng tỉnh khỏi giấc mơ, n.g.ự. c băng bó mơ hồ đau đớn, tạm thời không phân biệt rõ được là thực tại hay mơ.
Chờ hoàn toàn tỉnh táo lại, Canh Trường Thanh ngẫm lại lại thấy buồn cười, không hiểu sao bản thân lại mơ ly kỳ như vậy.
Tiểu Mạt sống rất tốt, không chỉ có sự nghiệp thành công, còn có gia đình viên mãn. Duy chỉ có chồng và con trai đều trong bộ đội, phải chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm, bình thường không thiếu sự lo lắng.
Mà nhà họ Tô cũng không suy yếu như trong mơ, bây giờ đã có xu hướng khôi phục sự phát triển.
Canh Trường Thanh cười, nếu tỉnh rồi, không thể ngủ tiếp nữa, anh vào phòng sách đọc tài liệu.
Anh vừa đọc, không khỏi nghĩ tới giấc mơ kia.
Trong mơ, hàng ngày anh đều hối hận vì không đi gặp Tiểu Mạt sớm, không chuẩn bị mọi thứ cho cô, hại cô còn trẻ mà đã ngã bệnh rơi xuống nước bỏ mạng.
Vậy ở hiện thực thì sao? Anh có hối hận không?
Nếu anh chuẩn bị trước cho Tiểu Mạt, Tiểu Mạt sẽ không rơi xuống nước, sẽ không được Lục Trường Chinh cứu, sẽ không gả cho Lục Trường Chinh như vậy.
Nếu như vậy anh và Tiểu Mạt còn cơ hội không?
Canh Trường Thanh cười chua xót.
Chỉ sợ là không có khả năng.
Khi anh gặp lại Tiểu Mạt ở thôn Lục Gia, ánh mắt cô gái nhỏ nhìn anh đã không còn như trước. Có lẽ cô đã sớm thoát ra khỏi mối tình đầu mới chớm nở, chỉ còn lại sự kính trọng bề trên với anh.
Hơn nữa anh còn là một người nhu nhược, không dám đối mặt với tình cảm của bản thân. Cho dù cô gái nhỏ không thay đổi, chỉ sợ anh cũng không dám thừa nhận.
Anh sợ người khác nói anh là lòng lang dạ sói, chú Trọng Lê cứu anh, nuôi dạy anh như con trai ruột, thế nhưng anh lại mưu mô nhúng chàm cháu gái người ta.
Anh cũng sợ người ta nói anh không quan tâm luân lý làm người, cả nhà họ Tô coi anh như ruột thịt, vậy mà anh lại thích cháu gái nhỏ hơn anh rất nhiều tiểu.
Anh cũng sợ phải đối mặt với sự thất vọng thậm chí là ánh mắt chán ghét của anh Đức và anh Khiếm. Anh sợ cô gái nhỏ chỉ nhất thời có tình cảm với anh, chờ tỉnh táo lại sẽ bỏ đi. Nếu cô gái nhỏ rời khỏi anh, anh không chỉ mất vợ, mà còn mất cả người thân.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!