Chương 453: (Vô Đề)

Dương Tố Vân 1

Gần đây Dương Tố Vân vô cùng mệt mỏi, cảm giác như sắp phát điên. Cô ta càng muốn dựa vào những gì trong giấc mơ để thay đổi cuộc sống, thì càng làm gì cũng không thành.

Ông trời thật bất công với cô ta!

Nếu đã định sẵn cả đời cô ta sẽ tầm thường, vậy tại sao lại để cô ta mơ giấc mơ đó?

Đã cho cô ta mơ như vậy rồi, tại sao lại không cho cô ta thêm chút may mắn, để cô ta có thể sống như trong mơ?

Cái cảm giác biết rõ mình có thể hơn người ta, nhưng lại bị đủ loại chuyện bất ngờ kéo chân xuống vũng bùn, dày vò cô ta gần như phát điên.

Lúc đó sau khi lấy được tiền từ tay Dương Tố Hồng, Dương Tố Vân lập tức bắt tay vào việc thuê một căn nhà gần trường học, sửa sang lại thành mặt bằng kinh doanh.

Trong giấc mơ của Dương Tố Vân, cô ta khởi nghiệp bằng cách mở quán ăn, sau này cũng biết khá nhiều về ẩm thực. Dương Tố Vân dựa theo giấc mơ của mình, mày mò làm ra được một số món ăn đó, sau đó thuê một người phụ nữ giỏi nấu nướng và mở quán.

Quán ăn vặt của Dương Tố Vân bán các món như gà popcorn, đùi gà rán, khoai tây chiên, đậu phụ chiên, đều là những món ăn vặt phổ biến ở các khu chợ đêm sau này, giá thành không cao, đối với hiện tại lại là những món ăn mới lạ, ngon miệng.

Giá cả cũng không mắc, mọi người lại lần đầu tiên nhìn thấy những thứ này, nên đều muốn mua về ăn thử, vì vậy mà việc kinh doanh khá tốt.

Trong mơ Dương Tố Vân đã kinh doanh nhiều năm, cũng có một số chiêu trò marketing, cô ta áp dụng một số hình thức bán hàng kèm theo, quán ăn vặt mỗi tháng lại tung ra một món ăn mới, giữ chân được khách hàng trong khu vực, thậm chí còn có người từ nơi khác đến vì nghe danh.

Chỉ trong vòng hai ba tháng, Dương Tố Vân đã trả hết một nghìn tệ vay của Dương Tố Hồng. Tuy nhiên Dương Tố Hồng không nhận, anh ta nói đây là người làm anh trai như anh ta bù đắp cho cô ta.

Nghĩ đến việc Dương Tố Hồng trước đây đã tiêu rất nhiều tiền của gia đình, Dương Tố Vân cũng yên tâm nhận lấy.

Nào ngờ tiệc vui chóng tàn.

Lý do quán ăn vặt của Dương Tố Vân có thể kiếm được tiền chính là dựa vào việc đi trước một bước. Khi đó mọi người đều có thái độ chờ đợi về việc làm kinh doanh cá thể, sau khi phát hiện ra chính phủ thực sự không đàn áp nữa, một số người đã bắt đầu hành động.

Những món ăn vặt mà quán của Dương Tố Vân bán thật ra không có kỹ thuật gì, những người có tay nghề nấu nướng, chỉ cần ăn thử một hai lần là có thể nắm được công thức.

Về sau gần đó đã nhanh chóng mọc lên những quán ăn cùng loại, việc kinh doanh của cô ta bị chia sẻ một phần.

Tuy nhiên quán của Dương Tố Vân có thể liên tục tung ra sản phẩm mới, nên tạm thời vẫn giữ vững vị trí dẫn đầu.

Dương Tố Vân phải đi học, phần lớn thời gian việc quán xế đều giao cho người nhân viên mà cô ta thuê. Người nhân viên đó trước đây là một bà nội trợ, biết rất rõ về giá cả của những nguyên liệu này, đương nhiên biết được việc này kiếm được bao nhiêu tiền.

Chưa đầy một năm, người nhân viên đó đã học được hết cách làm những món ăn vặt mới lạ trong tay Dương Tố Vân, sau đó nói với Dương Tố Vân là không làm nữa, tự mình chạy đến một nơi khác, mở một quán ăn vặt tương tự.

Dương Tố Vân tức giận vô cùng, đành phải tìm người khác.

Người mới làm ra hương vị không ngon bằng người dì trước đó, việc kinh doanh bị ảnh hưởng ít nhiều.

Đợi đến khi người mới cuối cùng cũng thành thạo, việc kinh doanh dần đi vào ổn định thì chủ cho thuê nhà nhìn thấy việc kinh doanh lúc nào cũng tốt như vậy, trong lòng nảy sinh ý đồ chiếm đoạt, thu hồi mặt bằng, nói là không cho thuê nữa.

Dương Tố Vân 2

Dương Tố Vân xém chút tức chết.

Mặc dù cô ta đã ký hợp đồng với chủ cho thuê, nhưng bản hợp đồng đó là do cô ta tự soạn thảo một cách đơn giản, pháp luật thời này chưa hoàn thiện, chủ cho thuê muốn chơi xấu, cô ta cũng bó tay.

Cho dù cô ta có báo công an thì công an cũng chỉ khiển trách chủ cho thuê bằng miệng vài câu, sau đó yêu cầu chủ cho thuê bồi thường cho cô ta một trăm tệ, chuyện này coi như xong.

Lúc bấy giờ Dương Tố Vân cũng sắp tốt nghiệp. May mắn thay, hơn một năm qua, quán ăn vặt cũng đã giúp cô ta kiếm được gần bảy nghìn tệ. Dương Tố Vân nghĩ sau khi tốt nghiệp, cô ta sẽ dùng bảy nghìn tệ này để tạo dựng sự nghiệp lớn hơn, tâm trạng mới khá hơn một chút.

Sau khi tốt nghiệp, Dương Tố Vân không nhận công việc do nhà nước phân công, mà cầm bảy nghìn tệ đó tìm một khu phố thương mại sầm uất khác, tiếp tục mở quán ăn vặt.

Thời gian không đợi người, cô ta phải kiếm đủ hai mươi ngàn tệ càng sớm càng tốt để mở nhà hàng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!