Chương 44: (Vô Đề)

Suy nghĩ một lúc cũng không ra, Tô Mạt dứt khoát không nghĩ thêm nữa.

Kiểu gì thuyền tới đầu cầu cũng tự khắc đi thẳng, chờ tới lúc đó cô tất sẽ biết.

Mở hai hồng bao ra, Tô Mạt đếm thử, phát hiện hai bao lì xì mỗi bao 200 tệ, tổng cộng là 400 tệ.

Tô Mạt chậc lưỡi, kết hôn thôi mà kiếm lời ngang với tiền công một năm của người ta.

Sau khi cất tiền, Tô Mạt lại nhân cơ hội tính luôn số tiền hiện có.

Lần trước mua đồ xong, còn lại 933.27 tệ, sau đó thu được 400 tệ tiền nạp tài, mua đồng hồ đeo tay cho Lục Trường Chinh hết 125 tệ, mua dây gai trắng hết 0.5 tệ, mua kẹo thỏ trắng ngoài chợ đen hết 2.5 tệ. Hai ngày trước mua lõi gối hết 1.5 tệ, ba thước vải bông hết 0.84 tệ, còn lại 1202.63 tệ.

Cộng thêm hôm nay thu được 400 tệ tiền mừng cưới, tổng là 1602.63 tệ.

Tô Mạt vui vẻ, kết hôn thôi mà thu được hơn sáu trăm tệ. Cô đã tiến thêm một bước để mua được tứ hợp viện ở thủ đô rồi.

Khi Lý Nguyệt Nga tới đã thấy con dâu mới đang ngồi ngẩn người trong nhà, còn thằng con thì không thấy bóng dáng đâu.

Tô Mạt thấy Lý Nguyệt Nga tay xách nách mang, vội vàng đứng dậy nói: "Mẹ tới ạ."

"Ừm." Lý Nguyệt Nga gật đầu, đặt đồ xuống nói: "Thằng ba đâu rồi?"

"Anh ấy đã uống chút rượu nên bây giờ đang ngủ ạ." Tô Mạt nói.

"Con có đắp chăn cho nó không?" Bây giờ trời đã trở lạnh, nếu người say rượu không đắp chăn mà cứ thế đi ngủ rất dễ bị cảm lạnh.

"Đắp rồi mẹ, con còn lót thêm một tấm nệm bên dưới nữa."

Lý Nguyệt Nga gật đầu hài lòng, chỉ cần hiểu và xót chồng là được, đừng có thấy thằng ba uống say là mặc kệ thằng ba nằm trên giường đất, nếu vậy thì không được.

Lý Nguyệt Nga đặt hơn nửa túi bột mì lên bàn cơm, nói: "Đây là bột mì thằng ba mua để nấu tiệc, bây giờ còn hơn nửa túi, con cất đi để ăn dần."

Tô Mạt xua tay nói: "Mẹ, con không cần đâu. Mẹ mang về nhà giữ lại cho mọi người ăn."

Thấy con dâu có hiếu như vậy, Lý Nguyệt Nga lại càng hài lòng hơn: "Con cất đi, sắp tới lúc chia lương thực rồi, mẹ và cha con không thiếu lương thực đâu. Chỉ có con đó, sợ rằng phải mua thêm không ít lương thực. Tới lúc đó con hãy mua thêm một bao gạo rồi mài thành bột trộn lẫn với bột mì là có thể ăn được một thời gian dài."

Con dâu mới làm được mười mấy ngày, không biết có nổi 50 công điểm hay không, đã vậy còn phải vay lương thực của đại đội, trừ lại còn được bao nhiêu?

Nửa bao bột mì tính ra khoảng mười lăm mười sáu cân, sau này trộn thêm bột ngô vào nữa thì một mình con dâu cũng đủ ăn trong hai tháng.

Tô Mạt hơi khó xử, tuy rằng cô không có nhiều công điểm, nhìn bề ngoài sẽ phải đi mua thêm lương thực thật.

"Mau nhận lấy đi." Lý Nguyệt Nga vung tay nói.

"Vậy được ạ." Tô Mạt đành phải nhận, nhưng cũng không biết nên để ở đâu, đành phải cất lên bên trên tủ gỗ ở phòng phía tây.

Xem ra phải đóng thêm một giá gỗ đặt trong phòng phía tây này, để khi nào mua thêm lương thực có thể cất ở đây.

"Cái thùng sắt này là nhà anh cả và anh hai của con mua làm quà cho hai đứa." Lý Nguyệt Nga chỉ vào hai cái thùng sắt rồi nói.

"Vâng, cảm ơn anh cả và anh hai."

Sau đó Lý Nguyệt Nga lại lấy trong thùng sắt ra một đôi khăn trải gối và vỏ gối, nói: "Khăn trải gối và vỏ gối này là Tiểu Lan tặng hai con."

"Vâng, làm phiền mẹ cảm ơn Tiểu Lan thay con."

Lý Nguyệt Nga xua tay, ra hiệu cô đừng khách sáo.

"Chờ lát nữa thằng ba tỉnh thì con và thằng ba qua bên nhà ăn cơm, vẫn còn một chút đồ ăn nên tối nay cả nhà ta phải ăn một bữa thật ngon." Bà ấy cũng giữ con gái và con rể lại, tối nay cả nhà họ sẽ tụ tập một buổi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!