"Ừm." Mã Tiểu Quyên gật đầu, nói: "Không ngờ lên công xã còn gặp được chuyện tốt như thế. Trước đó tớ nghe nói có thanh niên trí thức mua lương thực trong đại đội gửi về nhà, không ngờ tới lượt tớ còn có thể đặt làm chăn gửi về nhà."
Mã Tiểu Quyên hơi hưng phấn, rất đúng đắn khi tới công xã Hồng Kỳ.
Khác với những nông thôn ở trong núi. Đại đội sản xuất của thôn Lục Gia đạp xe lên công xã chỉ tốn hai ba mươi phát, đạp xe lên huyện cũng chỉ mất một tiếng.
Không như nông thôn mà chị họ cô ta đang ở, nói là lên công xã ngồi bằng xe lừa cũng mất hai tiếng, vào huyện phải tốn ba bốn tiếng.
Chỉ sợ bị chia tới nơi ở sâu trong khe núi.
Mình thật may mắn.
…
Sau đó Tô Mạt không đi làm nữa, mà ở lại viện thanh niên trí thức may bộ ga chăn, thu dọn đồ đạc chờ lấy chồng.
Thu hoạch vụ thu của đại đội sản xuất thôn Lục Gia vào ngày 29 tháng 9, sau khi thu xong số đậu phộng đã tuyên bố kết thúc việc đồng áng. Mấy việc còn dư lại như phơi nắng nhập kho gì đó đều rất nhẹ nhàng, thường phân chia cho các thím và các bác lớn tuổi.
Nhóm thanh thiếu niên trẻ tuổi và lao động có sức khỏe sẽ được nghỉ ngơi mấy ngày, sau khi nộp thuế nông nghiệp xong sẽ phải đi đào kênh mương.
May vỏ chăn cũng không khó lắm, sau khi Tô Mạt nhờ Trần Lan chỉ bảo xong thì chỉ mất nửa ngày đã may xong vỏ chăn.
Nhìn ba bộ chăn nệm bằng bông, cuối cùng Tô Mạt cũng lĩnh hội được cái gì gọi là khổ cực của thời đại.
Không trách người ta hay nói ba năm mới, ba năm cũ, vá chằng vá đụp ba năm. Bởi vì phiếu vải quá ít.
Mấy bộ chăn còn thừa chỉ đành chờ khi nào có phiếu vải mới mua thêm vải làm được.
Tô Mạt gấp gọn chăn nệm, khi đặt bộ chăn nệm lên đầu mới phát hiện hình như còn thiếu hai chiếc gối.
Tô Mạt chỉ còn cách tới phường tập thể công xã tìm chủ nhiệm Tề hỏi xem có bán gối hay không.
Vừa hay hai ngày ngày chủ nhiệm Tề gọi các thợ lành nghề dùng vải bông làm hàng mẫu, trong đó có hai cái gối, vừa hay Tô Mạt có thể mua được.
Hai chiếc gối, cộng luôn cả tiền bông vải và phí thủ công là 1.5 tệ.
Mua gối xong, Tô Mạt lại tới hợp tác xã mua bán mua thêm một bộ vỏ gối có sẵn. Cô nhớ trong tiểu thuyết có viết vỏ gối ở thời đại này đều được thêu tay, rất khéo léo.
Bởi vì đại đội sản xuất đã kết thúc thu hoạch vụ thu nên hôm nay người tới hợp tác xã mua bán rất nhiều. Lục Tiểu Lan bận tới mức chân không chạm đất, không có cả thời gian để uống nước.
Trong lúc bận rộn, đột nhiên Lục Tiểu Lan nhìn thấy bóng dáng của chị dâu nhà mình. Vừa nhìn kỹ lại mới thấy đúng là chị dâu thật. Cô ấy gọi to: "Chị dâu ba, tới quầy của em này."
Tô Mạt suýt nữa bị các bà thím đè dẹp lép, vừa nghe thấy Lục Tiểu Lan gọi cô đã vội vàng chen tới.
"Hôm nay đã xảy ra chuyện gì? Sao lại có nhiều người như vậy?" Tô Mạt vẫn còn thấy sợ.
"Có đại đội vừa kết thúc thu hoạch vụ thu, các xã viên đang đi chợ. Chị dâu ba, chị định mua gì thế?"
"Chị muốn mua vỏ gối." Tô Mạt vội nói, bởi vì đã có bà thím bực mình vì hành động chen ngang của cô.
Hai mắt Lục Tiểu Lan sáng lên, cô ấy vừa định đưa một cặp vỏ chăn và vỏ gối cho Tô Mạt thì chợt nhớ ra: "Đã bán hết vỏ gối rồi chị dâu."
Tô Mạt:…
"Vậy thôi để chị mua vải may, em tìm cho chị ba thước vải bông trắng đi." Tô Mạt tính toán, ba thước vải chắc đã đủ làm hai bộ vỏ gối rồi.
Gối thời này không phải quy cách 4874 của đời sau, mà là theo quy cách 5030. Ba thước vải đủ để làm hai bộ vỏ gối, thậm chí còn dư vải để làm đường viền bên ngoài.
Lục Tiểu Lan xé ba thước vải bông trắng cho Tô Mạt. Tô Mạt đưa tiền và phiếu xong, thấy Lục Tiểu Lan rất bận rồi nên cũng cầm đồ quay về làm vỏ gối tiếp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!