Chương 39: (Vô Đề)

Lý Nguyệt Nga kinh ngạc, ban đầu bà ấy tưởng rằng hai bộ chăn đệm kia là của hồi môn rồi, không ngờ còn mua thêm nhiều như thế. Cộng lại cũng lên tới mấy chục tệ. Lại còn mua cả đồng hồ cho thằng ba, của hồi môn của con dâu rất nhiều.

"Vợ con rất hào phóng." Lý Nguyệt Nga nói.

"Từ đầu vợ con đã không phải người bủn xỉn rồi, hôm nay cô ấy còn tặng Tiểu Lan một chiếc áo sơ mi bằng vải tổng hợp nữa." Lục Trường Chinh không quên tạo thêm ấn tượng tốt cho vợ trước mặt mẹ chồng.

"Cái gì? Thực sự là áo sơ mi bằng vải tổng hợp sao? Là cái mà bí thư Canh mặc, cái loại mà trên báo chí nhắc tới?"

Mặc dù Lục Trường Chinh chưa được thấy bí thư Canh mặc áo sơ mi bằng vải tổng hợp, nhưng chắc cũng cùng là vải tổng hợp giống nhau, thế là gật đầu.

Lý Nguyệt Nga:…

Cô con dâu này cũng là người phá của, quần áo bằng vải tổng hợp tốt như thế nói tặng là tặng. Tuy rằng con dâu tặng cho con gái bà ấy, nhưng bà ấy vẫn hơi xót của.

Sau này phải nhắc con dâu đừng hào phóng quá như vậy, sống phải tinh tế hơn một chút.

Cuộc đời con người đâu thể thuận buồm xuôi gió mãi, vẫn nên tích cóp một ít tiền để nhỡ gặp chuyện không may cũng không tới mức sống trong hoàn cảnh khó khăn.

Lúc này Lục Trường Chinh vẫn không hay biết mình dùng sai cách tạo ấn tượng tốt. Sau khi nói chuyện với mẹ xong, anh đã vào phòng của ông nội bàn bạc xem nên bố trí tiệc mừng thế nào.

Bên kia, khi Tô Mạt quay về thì viện thanh niên trí thức vẫn chưa có ai.

Tô Mạt nấu cháo vụn ngô, sau đó lại bắc một nồi nước lớn lên đun.

Lấy bảy tám củ khoai tây lớn cất trữ trong không gian ra, cạo vỏ cắt thành miếng lớn, ra vườn rau nhổ ba cây củ cải trắng, cũng cắt thành những đoạn lớn. Sau đó cô thái hai cân thịt thành những miếng to, dùng tỏi xì dầu bột hạt tiêu ướp một lúc.

Sau khi chuẩn bị xong xuôi, nước vừa sôi Tô Mạt đã xách đổ vào thùng tắm trước.

Cô đổ chút dầu vào chảo, cho thịt ba chỉ vào đảo sơ qua cho thơm rồi mới đổ khoai tây vào xào cùng, cuối cùng là bỏ củ cải trắng, châm thêm nước hầm với lửa nhỏ. Hôm nay cô cũng mệt nên chỉ nấu một nồi thịt hầm thập cẩm là được.

Trong lúc chờ hầm thịt, Tô Mạt đi tắm qua một lượt. Tới khi mọi người về mới tắm thì không hay lắm.

Tô Mạt vừa tắm xong thì Trịnh Thái Bình và Lâm Hà hôm nay tới lượt nấu cơm mới về.

Trịnh Thái Bình về tới gần cửa viện thanh niên trí thức đã ngửi thấy hương thơm nồng nàn, cô ta vội vàng chạy vào.

Khi thấy Tô Mạt bước ra khỏi phòng tắm, cô ta vui vẻ hỏi: "Thanh niên trí thức Tô, tối nay chúng ta lại ăn thịt nữa sao?"

"Ừm." Tô Mạt gật đầu: "Lúc chiều tôi đi đăng ký kết hôn nên đã mua ít thịt mang về ăn cùng mọi người cho vui."

Trịnh Thái Bình kinh ngạc há hốc miệng, hình như tốc độ hơi nhanh? Hôm qua vừa cầu hôn mà hôm nay đã đi đăng ký kết hôn rồi.

"Tôi đã nêm nếm gia vị xong rồi, mọi người canh lửa nhé, chờ khoai tây mềm là có thể múc ra được." Tô Mạt dặn dò.

Nếu người nấu cơm đã về, vậy cô không cần phải trông bếp nữa.

Tô Mạt lau tóc đi lướt qua hai người họ, Lâm Hà ngửi được một mùi thơm mê người bay lướt qua thì cảm thấy rất ghen ghét không chịu được.

Con điếm này lúc nào cũng diễn kịch ra vẻ ta đây giàu có lắm, sinh hoạt không hề khó khăn gian khổ chút nào. Có lẽ đã dựa vào mấy cái này để dụ dỗ đàn ông đây mà.

Mới sáng sớm đã đi tắm, nói không chừng đã làm chuyện gì không đứng đắn với đàn ông rồi.

Trịnh Thải Bình quay sang thấy Lâm Hà đang nhìn chằm chằm vào sau lưng Tô Mạt thì giật mình.

Sau này không nên qua lại thân thiết quá với Lâm Hà thì hơn.

Các thanh niên trí thức khác lục tục trở lại, vừa nghe thấy có thịt ăn đã không ngừng chúc mừng và cảm ơn Tô Mạt. Tô Mạt thản nhiên nhận lấy những lời khen, bởi vì cô không ở lâu thêm nên cũng không định qua lại nhiều với các thanh niên trí thức, nhưng cũng không cần thiết phải gây xích mích.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!