Chương 36: (Vô Đề)

Tô Mạt suy nghĩ một lúc vẫn không nói cho Lục Trường Chinh biết nguyên chủ có chứng chỉ "biên tập viên ngoài biên chế", có thể kiếm được tiền nhuận bút.

Mặc dù cô có niềm tin vào bản thân nhưng nếu những gì cô viết không được chấp nhận thì sao? Tốt nhất là chờ cho đến khi cô có thể kiếm được tiền nhuận bút thì nói với anh sau.

"Vợ anh giỏi thật." Lục Trường Chinh lập tức khen cô.

"Em còn chưa viết mà anh đã biết em lợi hại rồi sao?" Tô Mạt tức giận nhìn anh.

"Vợ người khác hiếm khi đọc báo, nhưng vợ anh không chỉ đọc mà còn muốn viết. Cái này không lợi hại thì cái gì mới gọi là lợi hại?"

"Anh thật lắm mồm."

"Vợ, còn muốn đi đâu nữa không?"

Đã ba giờ rồi, nếu không muốn đi mua sắm nữa thì trở về nhà. Anh muốn đưa vợ về thăm nhà cho mọi người gặp cô, làm quen với môi trường trước.

"Nếu không thì chúng ta đến chợ tự do nhìn thử xem?" Tô Mạt hơi do dự nói, bởi vì Lục Trường Chinh đang mặc một bộ quân phục.

Lục Trường Chinh:…

Sao vợ anh lại luôn muốn đến chợ đen vậy?

Mặc dù anh không bài xích chợ đen nhưng anh lại không muốn vợ anh đến đó, một là không an toàn, lỡ như một ngày nào đó cô không may bị bắt thì sẽ rất phiền phức. Thứ hai là nó vẫn không an toàn, vợ anh đẹp như vậy rất dễ bị người khác theo dõi.

Nhưng nhìn dáng vẻ của vợ anh rất có khả năng sau khi anh về đơn vị cô sẽ lén đi một mình.

Thay vì đợi cô tự đi thì tốt nhất hiện tại anh nên dẫn cô đi, để cho cô biết những nguy hiểm trong đó.

"Được rồi. Nhưng em phải hứa với anh là em không được tự đi. Nếu muốn đi thì phải chờ anh về. Nếu muốn gì thì cứ viết thư hoặc gửi điện tín cho anh, anh lấy giúp em." Lục Trường Chinh lộ ra vẻ mặt nghiêm túc.

"Được." Tô Mạt đồng ý mà không có chút chân thành nào.

Lục Trường Chinh thở dài: "Vợ, anh đang nói nghiêm túc. Thị trường tự do ở đây không ổn định như Thượng Hải, quản lý rất hỗn loạn, mức độ nguy hiểm vượt xa Thượng Hải."

Thành phố càng lớn thì càng có nhiều chợ đen, sự cạnh tranh lại càng lớn, nếu bên trong quản lý ổn định thì nguy hiểm sẽ càng ít. Bởi vì có quá nhiều sự lựa chọn, nên chợ đen ở các thành phố lớn đều chú ý đến uy tín.

Không giống như ở đây chỉ có một cái chợ đen, về cơ bản là sự tồn tại độc quyền. Người mua chỉ có một lựa chọn, cho nên người bán đương nhiên trở nên kiêu ngạo.

Tô Mạt im lặng.

"Bây giờ anh đưa em đi, em nhìn rồi sẽ biết." Lục Trường Chinh rất bất lực.

Anh bỗng nhiên rất muốn lúc về đơn vị sẽ dẫn vợ đi nhập ngũ theo anh, đặt cô dưới mắt của mình cho yên tâm.

Lục Trường Chinh lái xe đưa Tô Mạt rẽ trái rẽ phải, đi vào sân của một căn nhà gỗ nhỏ.

Tô Mạt:????

Chẳng lẽ đây là chợ đen? Nó không giống như vậy.

Cả nhà ba người của nguyên chủ vốn đều rất tốt, có rất nhiều phiếu chuyển tiền ra nước ngoài để bổ sung, phiếu giảm giá cũng rất nhiều, không cần phải đi chợ đen.

Cho nên Tô Mạt không có ấn tượng gì đối với chợ đen.

Lục Trường Chinh nhìn thấy sự nghi ngờ của Tô Mạt, anh bắt đầu giải thích: "Đây là nhà của bạn cùng lớp cấp ba và đồng đội của anh. Cha mẹ cậu ấy đã qua đời hai năm trước. Lần này anh trở về, cậu ấy nhờ anh đến nhìn căn nhà này một chút."

"Lúc em ở trung tâm ý tế hai ngày, anh đã đến đây dọn dẹp giúp. Anh phát hiện bên trong có quần áo cũ của cậu ấy cho nên đổi sang bộ quần áo khác rồi quay lại."

Nói xong anh lấy một chùm chìa khoá từ trong túi, mở cổng sân ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!