Tô Mạt suy nghĩ một chút, cũng đúng. Cô đúng lúc cũng đến hợp tác xã mua bán nhìn xem có đồng hồ nào phù hợp hay không, nếu không cô sẽ đến chợ đen để tìm.
Nhà họ Lục cho tiền hỏi cưới nhiều như vậy, nhưng cô lại không biểu hiện cái gì cả. Đúng lúc trong tay có phiếu đồng hồ, vậy cô sẽ mua cho Lục Trường Chinh một cái đồng hồ.
Đồng hồ của Lục Trường Chinh trông hơi cũ, hơn nữa cũng không phải hạng hiệu gì, cô định mua cho anh một chiếc hiệu ở Thượng Hải.
"Được rồi, vậy chúng ta đi thôi.."
[Phổ biến khoa học: Vào những năm 1970, vật liệu khan hiếm, Thượng Hải là nơi có ngành công nghiệp nhẹ phát triển nhất ở nước ta, sản xuất những thứ như đồng hồ, máy may, xe đạp và tất cả những thứ cần thiết hàng ngày khác, không không chỉ bền mà còn rất đẹp.
Vào thời điểm đó, sản phẩm của Thượng Hải chính là một miếng "kim tự chiêu bài", chẳng hạn như thương hiệu kim cương, đồng hồ thương hiệu đá quý và vĩnh viễn, xe đạp hãng Phoenix, Thượng Hải, Bee và Standard, máy may hãng Butterfly, radio hãng Red Light… Đều là niềm tự hào của thời đại đó.
Sản phẩm của Thượng Hải lúc bấy giờ là biểu tượng của thời trang và thương hiệu. Nếu một người có được thứ "thương hiệu Thượng Hải" thì đó là một điều rất đáng tự hào.]
Đội vợ chồng mới cưới lên xe đạp, sau đó vội vàng đi lên thị trấn.
Vừa đến thị trấn, cả hai đi thẳng đến studio chụp ảnh để chụp thêm vài bức ảnh.
Chủ tiệm ảnh vừa nhìn thấy hai người lập tức nói: "Ảnh còn chưa rửa xong, chiều mai hãy quay lại."
Thật hiếm khi tìm được một cặp đôi xứng đôi như vậy, nhiếp ảnh gia cũng khá ấn tượng.
"Thợ chụp à, chúng tôi không phải đến để lấy ảnh, mà là đến để chụp ảnh." Lục Trường Chinh nói.
"Hả? Còn chụp ảnh à?" Nhiếp ảnh gia có chút kinh ngạc, ở một gia đình như vậy chụp ảnh là chuyện bình thường.
Nhưng bọn họ trông rất đẹp, lại vô cùng ăn ảnh, chụp thêm vài tấm nữa cũng không sao. Nếu bọn họ xấu thì có lẽ hắn ta đã khuyên đối phương đừng tốn tiền nữa.
"Đúng vậy, cứ chụp như bộ lần trước."
Nhiếp ảnh gia dựa theo lần trước chụp hai tấm ảnh chụp chung của hai người và một tấm ảnh riêng cho Tô Mạt.
Nhưng theo yêu cầu của Tô Mạt, lần này Lục Trường Chinh cũng một mình chụp một tấm ảnh.
Tổng cộng có 4 bức ảnh được chụp, 4 bức nữa được rửa và 2 tấm ảnh chụp chung được phóng to, tổng cộng tốn 4.92 tệ.
Chụp ảnh xong, hai người lại đến hợp tác xã mua bán.
Hai người vừa bước vào hợp tác xã mua bán, chỉ cả lần trước phát hiện ra bọn họ cho nên tiến lên chào hỏi Tô Mạt, lập tức cười lớn: "Em gái, đến mua đồ nữa sao?"
"Đúng vậy, chị cả." Tô Mạt mỉm cười đi về phía quầy có chị cả.
"Trước lạ sau quen, chị họ Lưu, em tên gì?" Chị Lưu cười hỏi.
"Em họ Tô."
"Em gái Tô, lần này em muốn mua thứ gì?"
"Chị có đồng hồ Thượng Hải không? Mẫu dành cho nam."
"Ôi, em gái Tô thật sự trùng hợp. Những món đồ hiệu Thượng Hải này chị không có thường đâu. Hôm nay mới có hai mẫu, một cho nam và một cho nữ. Nếu hôm qua em đến thì nó vừa về đến đó." Chị Lưu cũng kinh ngạc, đây đúng là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.
"Nếu em thật sự muốn thì phải ra tay thật nhanh, nếu không vài ngày nữa có thể sẽ hết."
Những thứ từ Thượng Hải rất khan hiếm. Ban đầu có ba chiếc, nhưng có người trong hợp tác xã mua bán của họ đã mua một chiếc.
"Được rồi, em muốn chiếc dành cho nam."
Lục Trường Chinh nghe Tô Mạt muốn mua đồng hồ nam lập tức biết cô mua cho mình, nhưng anh cũng không từ chối. Đồng hồ của anh bị hỏng khi anh đang làm nhiệm vụ lần trước rồi. Sau khi sửa nó thì có vẻ như nó chạy không chính xác nữa, anh còn đang định thay nó đây.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!