Chương 34: (Vô Đề)

Vừa vào cửa, Liễu Quảng Anh đã xổ một tràng mắng anh cả, chị dâu và Liễu Bình một trận.

Bà ấy đã làm việc ở công xã nhiều năm, mặc dù không có thành tích gì nhưng cũng xem là cẩn thận, cần cù và chăm chỉ. Bây giờ lại vì hành vi sai trái của cháu gái mà bị liên lụy đến trước mặt bí thư.

Liễu Quảng Anh nói "chuyện của Liễu Bình từ nay về sau em không quan tâm đến nữa", sau đó đẩy cửa ra rồi rời đi.

Cả nhà bốn người nhà họ Liễu nhìn nhau, tuy không biết cụ thể chuyện gì đã xảy ra, nhưng họ cũng biết việc Liễu Quảng Anh điều tra hồ sơ của nữ thanh niên trí thức kia đã để cấp trên biết.

Xem ra nữ thanh niên trí thức đó quả nhiên có người chống lưng.

"A Bình, quên chuyện này đi. Mẹ sẽ tìm cho con một người tốt hơn. Đừng để đến lúc đó cô của con mất việc." Chị dâu Liễu nhanh chóng dặn dò Liễu Bình, sợ cô ta sẽ gây ra chuyện gì ảnh hưởng đến công việc của em chồng.

Nếu đúng như vậy cô em chồng kia của bà ta có thể đến nhà bà ta kéo sập.

Mặc dù Liễu Bình không cam tâm, nhưng tạm thời cô ta cũng chỉ có thể nhẫn nhịn. Sau khi gật đầu đồng ý thì đẩy cửa đi vào phòng.

Đêm đó, có rất nhiều người trằn trọc không thể ngủ yên, nhưng Tô Mạt lại có một giấc ngủ rất ngon.

Bởi vì ban ngày hấp thụ rất nhiều năng lượng cho nên ban đêm trước khi đi ngủ, Tô Mạt liên tục vận chuyển dị năng của mình, dùng năng lượng hệ Mộc của mình để điều trị thân thể.

Mặc dù điều kiện sống của nguyên chủ tương đối tốt, nhưng thật ra thân thể của cô ấy rất gầy yếu, trạng thái không hề khỏe mạnh.

Dưới sự ấm áp và nuôi dưỡng của năng lượng hệ Mộc, toàn bộ cơ thể đang dần hồi phục từ trong ra ngoài, ngay cả làn da bị tổn thương do ánh nắng mặt trời cũng được cải thiện, tình trạng khô ráp xỉn màu đã mờ dần, trở nên trắng trẻo và mịn màng lần nữa.

Ngày hôm sau lúc rửa mặt, Mã Tiểu Quyên thỉnh thoảng nhìn chằm chằm Tô Mạt nhìn.

"Tiểu Quyên, cậu đang nhìn gì vậy? Trên mặt của tớ có cái gì sao?"

"Không có gì, tớ chỉ nhìn mặt của cậu thôi. Sao lúc chúng ta đến nông thôn, mọi người đều đen hơn rất nhiều, còn cậu thì lại không đen mà còn trắng hơn lúc trước. Cậu bôi kem gì vậy?"

Tô Mạt trợn mắt nhìn cô ta: "Cậu còn không biết tớ bôi cái gì à? Không phải là kem dưỡng da Jahwa hay sao? Cậu cũng có một lọ mà."

"Vậy tại sao da tớ lại đen như vậy?"

"Cậu bẩm sinh có làn da ngăm, nhưng tôi bẩm sinh trắng nõn, xinh đẹp ngất trời, cậu không thể ghen tị với tới."

Tô Mạt tâm tình vui vẻ nên bắt đầu nói đùa. Cô được dị năng dưỡng ra mà, Mã Tiểu Quyên thực sự không thể ghen tị với cô.

"Được lắm Tô Mạt, cậu dám chọc tớ, xem tớ có cù loét cậu hay không." Mã Tiểu Quyên giả vờ muốn cào Tô Mạt.

Tô Mạt cười khanh khách né tránh.

Lâm Hà nhìn nhìn bộ đôi "da trắng" đùa giỡn vô cùng khinh thường, nhỏ giọng nói thầm: "Mỗi ngày đều không tích cực làm việc, lười biếng như vậy có thể không trắng sao?"

Mã Tiểu Quyên thính tai, đúng lúc cô ta nghe thấy, lập tức phản bác lại.

"Ai không tích cực làm việc? Ngày hôm qua Tô Mạt đã nhận được 6 điểm đó."

Lâm Hà bĩu môi: "Không phải đồng chí Lục Trường Chinh giúp làm sao?"

"Giúp đỡ thì có gì sai? Đó cũng là đối tượng của người ta, cô không thể ghen tị với họ!"

Lâm Hà tức giận đi vào phòng.

Cô ta phàn nàn với Trịnh Thái Bình trong phòng: "Cậu xem bọn họ đắc chí kìa."

"Quên đi, câu đắc tội với bọn họ làm gì? Đợi đến khi cô ấy được gả đi, cô ấy chính là con dâu của bí thư chi bộ. Lỡ như sau này cô ấy gây khó dễ với cậu, cậu sẽ không ở đâu được?" Trịnh Thái Bình khuyên nhủ.

"Cô ấy dám sao? Nếu cô ấy dám tôi sẽ đến công xã báo cáo cô ấy." Lâm Hà oán hận nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!