Sau khi Lục Hoa Quế về nhà, cô ta bắt đầu quăng nồi ném chén ở trong bếp, làm ầm ĩ khắp nơi. Cô ta khó chịu trong lòng cho nên mắng hai đứa con trai của mình đến khi chúng bật khóc.
Lý Nguyệt Nga nghe vậy thì mất kiên nhẫn, đi ra từ trong phòng nói: "Con có chuyện gì bất mãn thì nói thẳng ra đi, đừng có ở đó chỉ cây dâu mà mắng cây hòe."
Lục Hoa Quế lập tức không dám lên tiếng.
"Sao lại không nói? Bây giờ mẹ cho con cơ hội, có gì bất mãn thì nhanh chóng nói ra, nói không chừng mẹ còn giải quyết cho con. Qua hôm nay, sẽ không dễ dàng nói chuyện như vậy nữa."
"Mẹ, mẹ quá bất công." Lục Hoa Quế rụt rè nói.
"Ồ? Bất công như thế nào? Bởi vì mẹ cho nhà thằng ba 400 tệ tiền hỏi cưới, còn con chỉ có 50 tệ?"
"Thằng ba có 400 tệ là bởi vì thằng ba lén lút đưa cho mẹ 200 tệ, bảo mẹ đưa chung. Nếu con muốn thì cũng tìm đàn ông của con đưa cho mẹ đi."
"Vậy, vậy trong nhà cũng chi ra 200 tệ, mẹ cũng nên xử lý mọi việc công bằng."
"Xử lý mọi việc công bằng?" Lý Nguyệt Nga tức cười.
"Thằng ba nhập ngũ bảy năm, ngoại trừ hai năm đầu tiên thì mỗi tháng đều gửi 5 tệ về, trong 5 năm tiếp theo mỗi tháng đều gửi 20 tệ. Chưa kể đồ ăn và quần áo thỉnh thoảng nó gửi về từ quân đội, chỉ tính đến tiền thôi, bảy năm này nó đã gửi 1320 tệ."
"Mấy năm nay thằng ba không ăn không uống trong nhà một thứ gì, nếu mẹ thật sự xử lý mọi việc công bằng, vậy thì không chỉ cho 200, ít nhất cũng phải 500 hay 600 mới đúng."
"Không phải chúng ta đã xây nhà cho chú ba hay sao? Căn nhà đó còn lớn hơn nhà chúng ta nhiều." Lục Hoa Quế nhỏ giọng phản bác.
"Sở dĩ nhà nó lớn như vậy là vì nó đã gửi tiền riêng để trong nhà giữ tiền xây nhà cho nó. Cũng giống với hai nhà các con." Lý Nguyệt Nga quả thật tức điên: "Nếu con muốn lớn thì tự tiêu tiền của bản thân đi. Đừng cứ hễ không cống hiến gì cho nhà này mà vẫn mơ đẹp như vậy."
"Sao chúng con lại không đóng góp cho nhà này, mỗi tháng Vệ Quốc cũng nộp tiền, con sinh ra hai đứa cháu trai mập mạp cho nhà họ Lục." Lục Hoa Quế khó chịu nói.
"Thằng hai nộp tiền cho nhà, cả nhà các con không ăn không uống trong nhà hay sao? Nộp tiền cũng chuyện mấy năm nay rồi, lúc trước thì sao? Một nhà bốn người, làm thì ít mà ăn thì lại rất nhiều."
"Mẹ, sao mẹ lại nói cháu trai của mẹ như vậy?"
"Cháu trai thì sao? Mẹ nói cho con biết, mẹ không phải Triệu Cửu Hương, xem con trai là bảo bối, sinh con trai ở chỗ này, mẹ không đảm đương nổi đâu. Ở chỗ của mẹ chỉ có hiếu thảo mới có tác dụng."
"Nếu sinh con trai mà giống thằng hai như vậy, thà không sinh còn hơn."
Từ khi Lục Vệ Quốc làm chuyện đó để cưới Lục Hoa Quế, bà đã rất thất vọng với anh ta.
Lục Vệ Quốc vừa về đến nhà đã nghe thấy câu nói này của mẹ anh ta, lập tức cảm thấy tủi thân: "Mẹ, con chọc mẹ cái gì sao? Sao lại thà không sinh ra con?"
"Sao con lại chọc mẹ chứ? Nhìn người vợ tốt mà con cưới đi, đúng là kẻ gây rắc rối. Chờ đến khi thằng ba tổ chức xong thì lập tức chia nhà, con dẫn vợ con đi ra chỗ khác mà ở, đừng ở trước mặt mẹ làm mẹ chướng mắt."
"Lục Hoa Quế, em lại gây chuyện gì vậy?" Lục Vệ Quốc lập tức mắng.
Mẹ nó, anh ta mệt c.h.ế. t mệt sống ở trong xưởng, trở về còn phải bị đối xử như thế này.
"Em có làm gì đâu, em chỉ nói để cho mẹ xử lý mọi việc công bằng hơn thôi." Lục Hoa Quế bật khóc: "Mẹ cho chú ba 400 tệ tiền hỏi cưới, em không thể nói một câu sao?"
"Tiền hỏi cưới 400 tệ, 200 tệ là của thằng ba đưa, trong nhà chỉ cho 200 tệ." Lý Nguyệt Nga lạnh lùng nói.
"Lão nhị, con nói xem, 200 tệ này trong nhà có nên cho thằng ba hay không?"
"Nên." Lục Vệ Quốc gật đầu.
"Lúc trước cho vợ con 50 tệ, trong nhà cho ít lắm à?"
"Không có ít." Lục Vệ Quốc nói. Lúc ấy cho 50 tệ ở nông thôn cũng xem như đã rất có thể diện.
"Trong nhà cho bao nhiêu tiền hỏi cưới, vợ con có tư cách quan tâm hay không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!