Giọng Liễu Bình rất lớn, trong dãy nhà có điều kiện cách âm kém này đã có hàng xóm bắt đầu chú ý.
"Liễu Bình, chú ý thái độ của con, chức vụ không có cao thấp sang hèn, chỉ có phân công khác biệt, thanh niên trí thức xuống nông thôn cũng là vì cống hiến cho chủ nghĩa xã hội." Liễu Quảng Anh lập tức cứu chữa lời này, miễn cho bị người có lòng lợi dụng.
Liễu Bình vẫn có hơi không thể chấp nhận, nóng nảy đi qua nắm tay Liễu Quảng Anh.
"Cô, thanh niên trí thức kia có bối cảnh gì? Có phải là con gái của cán bộ tai to nào hay không?"
"Cô nào biết được, hiện tại cô còn không biết thanh niên trí thức kia tên gì."
"Vậy sao cô biết bọn họ đã bắt đầu hẹn hò?"
Liễu Quảng Anh chỉ đồ trên bàn, nói: "Ầy, mấy món đồ này là mẹ của Lục Trường Chinh người ta xách đến phòng làm việc của cô, nhờ cô mang sang bồi tội cho nhà các con. Việc này cũng là chính miệng bà ấy nói, nghe giọng điệu của bà ấy, qua mấy ngày nữa hẳn là sẽ tổ chức làm đám cưới."
"Sao lại nhanh như vậy?" Liễu Bình bị đả kích lớn.
"Nhà bọn họ, vốn là đã vội vã kết hôn." Lúc Liễu Quảng Anh tới cửa bàn chuyện cũng biết chút tình huống.
Là bởi vì sức khỏe của Lục Bá Minh nên nhà họ Lục cũng gấp gáp kết hôn, cho nên Liễu Quảng Anh mới nhận ra việc này là mười phần chắc chín.
"Cô, cô có thể giúp con điều tra thêm về hồ sơ của thanh niên trí thức đó không? Trừ phi cô ta giỏi hơn con, nếu không con không cam tâm."
"Không cam tâm thì con còn có thể làm gì? Vi phạm vấn đề hành xử tác phong, đi phá hư quan hệ của người ta?" Liễu Quảng Anh tức giận.
"Cô, cô giúp con tra với, nếu không con tự đi đại đội bọn họ hỏi." Liễu Bình cuộn chặt hai tay, vẻ mặt cố chấp.
"Con gái, được rồi, mẹ tìm người tốt hơn cho con." Chị dâu Liễu tranh thủ bước lên khuyên.
Bọn họ cũng không phải loại người không có lý lẽ.
Nếu như đã yêu đương xong xuôi nhưng đổi ý trước khi kết hôn, vậy bọn họ sẽ không buông tha dễ dàng như vậy. Nhưng cặp này còn chưa bắt đầu xem mắt, người ta còn cầm theo quà tới cửa bồi tội, bọn họ đúng là không tiện nói gì.
"Không!"
Dáng vẻ cố chấp của Liễu Bình khiến chị dâu Liễu và Liễu Quảng Anh giật nảy mình. Liễu Mai ở một bên đã nhìn không nổi nữa, mở miệng nói.
"Chị, được rồi, đã nói lên hai người không có duyên phận. Trong huyện có không ít đồng chí ưu tú, chúng ta xem mắt người khác."
"Em câm miệng cho chị! Nếu không phải vì em sao chị phải gấp gáp bận bịu gả mình đi như thế?"
Liễu Bình chửi Liễu Mai, sắc mặt dữ tợn: "Thấy chị không thể xem mắt nữa, có phải em rất vui mừng không?"
Nói xong, cơm cũng không ăn, vọt thẳng vào phòng, đóng mạnh cửa.
Liễu Mai không hiểu sao bị chửi, vẻ mặt buồn rầu.
"Mẹ, mẹ nhìn chị con kìa."
"Tâm trạng của chị con không tốt, con nhịn một chút." Chị dâu Liễu chỉ có thể an ủi con gái nhỏ thế này.
Chỉ là bà ấy không ngờ Liễu Bình vậy mà thích kiểu người như Lục Trường Chinh.
Hai vợ chồng anh cả Liễu chị dâu Liễu liếc nhau một cái, vẻ mặt khó xử nhìn Liễu Quảng Anh.
Liễu Bình đã bị bọn họ chiều hư từ nhỏ, chuyện muốn làm nhất định phải làm bằng được, nếu không làm được thì không chắc sẽ náo loạn cỡ nào.
Hồ sơ thanh niên trí thức kia ở công xã Hồng Kỳ, Liễu Quảng Anh điều tra xem thử cũng không phải việc khó.
Cuối cùng Liễu Quảng Anh cũng thỏa hiệp: "Được, ngày mai em sẽ điều tra thử xem."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!