Chương 9: (Vô Đề)

Người này quả thực thành tinh, rõ ràng nhắm mắt ngủ mà vẫn có thể chính xác giữ chặt tay nàng.

Tô Thành thử rút lại, người trên giường mày nhăn càng chặt, thân mình nghiêng qua rồi lại đưa thêm một cánh tay ôm tới.

Cánh tay Tô Thành lập tức bị Lăng Nguyệt Tịch gắt gao ôm lấy, mu bàn tay dán chặt vào gương mặt trơn bóng, mềm mại của nàng.

"Không phải đã tiêm ức chế tề rồi sao, sao vẫn còn như vậy?" Khi ấy nàng rõ ràng đã đọc kỹ bản thuyết minh, thao tác cũng không hề sai sót.

"Ngươi tiêm cho nàng?" Hồ Tử Uyển nghi hoặc nhìn Tô Thành, "Nàng không đánh ngươi à?"

Sao có thể chứ? Lăng Nguyệt Tịch khác hẳn những Omega bình thường, mỗi lần ph*t t*nh đều cực kỳ dữ dội, lúc điên cuồng thậm chí có thể đập nát cả căn nhà. Hồ Tử Uyển và Phác Phác hợp lực còn chưa chắc đã giữ nổi nàng, những người khác trong trại thì càng chẳng dám tới gần. Chỉ đến khi nàng quậy đủ rồi kiệt sức, bọn họ mới tiêm được ức chế tề.

Tô Thành nhớ lại dáng vẻ kỳ quái của Lăng Nguyệt Tịch lúc đó, quả thực không đánh nàng, chỉ là suýt chút nữa bóp gãy tay nàng thôi.

"Hay là nàng là tàn O? Không thể bị đánh dấu?"

Hồ Tử Uyển lập tức đá cho nàng một cái, "Đừng tưởng ngươi tàn thì người khác cũng tàn! Nguyệt Tịch tuyến thể hoàn toàn bình thường, hơn nữa còn là S cấp Omega, thiên hạ không có Alpha nào chống nổi cả!" Nói rồi nhìn Tô Thành lại bổ sung, "Ngoại trừ ngươi."

Tô Thành xoa xoa chỗ vừa bị đá, khó hiểu hỏi: "Thế thì tại sao?"

Hồ Tử Uyển ánh mắt thoáng tối lại, không trả lời. Nàng chỉ bước đến mép giường, chỉnh lại chăn cho Lăng Nguyệt Tịch, trầm giọng nói: "Nàng sốt cả ngày rồi, nếu qua đêm nay vẫn chưa hạ thì phải nghĩ cách khác."

"Ta ở lại trông nàng, các ngươi về nghỉ trước đi." Tô Thành nhìn cánh tay mình bị ôm chặt không buông, bất đắc dĩ cười, "Dù sao ta cũng không đi được."

Hồ Tử Uyển nhướng mày, "Ngươi một mình lo nổi sao? Trên tàn dưới tàn."

Khóe miệng Tô Thành giật giật, trong lòng thầm mắng. "Yên tâm, ta sẽ chăm sóc tốt cho nàng. Các ngươi cũng mệt cả ngày rồi, về nghỉ đi, sáng mai lại thay ca."

Hồ Tử Uyển nghĩ cũng có lý, nàng và Phác Phác đã thức suốt một ngày một đêm, quầng thâm mắt còn chưa tan. Người này một Alpha tàn phế thì cũng chẳng làm được gì, hơn nữa nhìn quan hệ hai người... dường như không giống bình thường.

"Vậy sáng mai ta lại tới."

"Ừ."

Hai người lặng lẽ rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai người.

Tô Thành ngồi ở mép giường, nhìn Lăng Nguyệt Tịch ngủ say. Người này giống hệt một đứa trẻ, nhất định phải ôm thứ gì đó mới ngủ yên. Từ nãy đến giờ, hơi thở nàng dường như đã ổn định hơn.

Có câu nói, lúc nàng bệnh thì hãy lấy mạng nàng. Tô Thành ngắm nàng hồi lâu, nghĩ bụng: thôi, bây giờ dù có chạy cũng không thoát.

Nàng ngồi yên, khi thì sờ trán Lăng Nguyệt Tịch, khi thì đổi lại tư thế cho thoải mái hơn, nhưng cánh tay vẫn không dám động đậy.

Trời dần sáng, Lăng Nguyệt Tịch mí mắt khẽ run rồi chậm rãi mở ra, thấy ngay người nào đó gối đầu lên mép giường, tay mình vẫn ôm chặt lấy nàng.

Thì ra, chính mình đã ôm tay người ta ngủ suốt một đêm.

Lăng Nguyệt Tịch lập tức đỏ mặt, giống mèo nhỏ vụng trộm rút tay về.

Nhưng vừa động, Tô Thành đã tỉnh.

Nàng dụi mắt mơ màng, lẩm bẩm: "Ngươi tỉnh rồi?" Vừa nhấc tay liền đau nhói, "Ai u..."

Lăng Nguyệt Tịch nhanh chóng giấu tay vào trong chăn, ra vẻ trấn tĩnh: "Ngươi sao lại ở đây?"

Tô Thành vô thức buột miệng, "Qua đêm là coi như không quen biết à?"

Nói ra xong chính nàng cũng sững người.

Ngọa tào, sao lại đem lời trong lòng lỡ miệng ra thế này! Đúng là dậy sớm thì ngốc cả ngày!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!