Phá Hiểu, ý nghĩa chẳng phải là dẫn dắt nhân loại đi về phía quang minh sao?
Đường Cấm thoáng liếc mắt liền nhìn thấu suy nghĩ trong lòng nàng, giọng điệu thản nhiên cất lời:
"Đổi cách nói khác đi. Trào Phong, ngươi cảm thấy rốt cuộc Phá Hiểu có thật sự cống hiến vì nhân loại, hay chỉ đơn thuần phục vụ cho Kình Thương?"
Lời vừa dứt, không khí giữa hai người bỗng chốc ngưng lặng. Cả hai đều tự hiểu trong lòng, nhưng lại không ai nói thẳng ra.
Tô Thành khi đọc nguyên tác cũng không để tâm quá kỹ, vốn dĩ cuốn sách ấy cũng nhiều chỗ sơ hở, không ít chi tiết bị bỏ qua.
Trong nguyên tác, Long Vực được xem là mảnh đất cuối cùng của nhân loại sau tận thế, nguyên chủ dốc hết tâm sức bảo vệ nơi này, hễ ai là kẻ thù của Long Vực đều bị nàng tận lực tiêu diệt.
Thế nhưng hiện tại, khi chính bản thân đang sống trong Long Vực, tất cả những gì liên quan đến nơi này đều khiến nàng không thể không cẩn thận suy nghĩ lại.
Đường Cấm từng nói, khái niệm "Phá Hiểu" lúc đầu thật ra xuất phát từ một người gọi là Tù Ngưu.
Tên thật của nàng ta không ai biết rõ, trong nguyên tác cũng không hề nhắc tới. Chỉ biết nàng là một nữ chiến thần truyền kỳ, từng giữ chức thống soái tiên phong quân. Không chỉ võ nghệ cao cường, nàng còn là thiên tài về khoa học kỹ thuật.
Hầu hết những thiết bị mà Long Vực đang sở hữu, từ hệ thống mạng lưới internet đến toàn bộ cơ sở tính toán, đều do Tù Ngưu khai phá và điều chỉnh thử nghiệm.
Đáng tiếc, nàng tử trận. Từ đó trở đi, trình độ khoa học kỹ thuật của Long Vực gần như dậm chân tại chỗ.
Tô Thành thầm than: thật đáng tiếc, nếu Tù Ngưu còn sống, e rằng Long Vực giờ đã chẳng kém cạnh gì Hồng Tụ Chiêu.
Hai năm sau cái chết của Tù Ngưu, những người như Tô Thành, Đường Cấm, Vu Phi mới lần lượt xuất hiện trong quân đoàn, khiến Kình Thương nhớ lại kế hoạch Phá Hiểu năm xưa.
Long Vực tổng cộng có ba đại quân đoàn: tiên phong quân, thủ thành quân và hộ đình quân. Ngoại trừ Tù Ngưu, các thủ lĩnh của hai quân đoàn còn lại cùng vài Alpha cấp cao khác, cộng cả thảy tám người.
Về sau, Kình Thương bãi bỏ chế độ dùng tên họ, ban cho tám người bọn họ danh hiệu, đồng thời truy tặng danh xưng của thống soái tiên phong quân Tù Ngưu.
Từ đó, "Long chi cửu tử" chính là Phá Hiểu.
Tô Thành cười khẩy trong lòng: hảo gia hỏa, coi mình là chân long thiên tử chắc? Thời đại nào rồi còn bày đặt tôn xưng ấy. Dù vậy, đối với Tù Ngưu, nàng vẫn tràn ngập sự bội phục.
Bởi vì ngay từ đầu, người sáng lập Phá Hiểu thật sự muốn làm điều gì đó cho nhân loại.
Nhưng khi Tô Thành còn chưa kịp nghĩ ra lý do để từ chối, Kình Thương đã trực tiếp triệu kiến nàng.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi xuyên qua, nàng bước vào thượng tầng khu – nơi ở của Lĩnh chủ, được gọi là Long Tiêu Cung.
Kiến trúc hùng vĩ ấy mang phong cách phương Tây thời Trung Cổ, sừng sững ngay trung tâm Long Vực, chiếm lĩnh địa thế cao nhất và cũng là nơi an toàn bậc nhất. Từ xa nhìn lại, nó chẳng khác nào một tòa giáo đường đen khổng lồ, khí thế uy nghiêm đến ngột ngạt.
Tô Thành từng bậc bước lên thềm đá, tầm mắt dần mở rộng. Nửa đường ngoái đầu nhìn xuống, hạ tầng khu lầy lội và tồi tàn hiện rõ trong mắt, những căn nhà thấp bé hứng gió lùa, vài đứa trẻ gầy gò chừng bảy tám tuổi phải ngủ ngoài trời trên những tấm chiếu rách.
Những cảnh ấy, Kình Thương hẳn cũng nhìn thấy cả rồi.
Cuối cùng, nàng đặt chân lên bậc thang cuối cùng, chỉnh lại dáng vẻ ngay ngắn rồi bước vào đại điện.
Bên trong, ánh đèn sáng rực, nền đá cẩm thạch phản chiếu ánh sáng của tấm thảm đỏ trải dài. Trên bảo tọa cuối thảm, Kình Thương uy nghi ngồi đó, bên cạnh hắn là một nam tử cao gầy, tóc mái dài che nửa khuôn mặt, khó nhìn rõ diện mạo.
Người này hẳn là Li Vẫn – một trong những thành viên Phá Hiểu.
Tô Thành bắt chước nguyên chủ, chạm tay vào vành mũ hành lễ gọn gàng, rồi tiến lên một bước, cung kính gọi:
"Nghĩa phụ."
"Ân." Kình Thương khẽ gật đầu, đôi mắt sắc bén như ưng ưng đảo qua, khí thế bức người khiến kẻ khác khó lòng cất lời.
Lão nhân có thể xưng bá giữa tận thế, quả thật phải có vài phần bản lĩnh. Chỉ riêng cái khí chất bề trên ấy đã đủ khiến hắn như đế vương một cõi, nắm giữ toàn bộ sinh sát của Long Vực.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!