Chùm sáng ấy, người khác không hề nhận ra, nhưng Tô Thành lại biết rõ.
Trong trí nhớ của nàng, chỉ có một người từng xuất hiện theo cách này—chính là Vu Phi.
Khó trách ngay khi bước vào khu chín, nàng đã luôn có cảm giác bị theo dõi. Thì ra, là nàng ấy.
Vu Phi hẳn đã nhìn thấy Tô Thành cùng người của Hồng Tụ Chiêu đi chung, nên chỉ có thể dùng cách này để dẫn nàng đến gặp mặt.
Tô Thành lập tức tăng tốc đuổi theo. Quả nhiên, luồng sáng kia giống như ánh đèn pin đang quét qua trên mái nhà, dẫn dắt nàng đi.
Trên đường, nàng vung đao chém rơi mấy con tang thi rải rác, vừa vòng vèo một hồi, rốt cuộc cũng đuổi theo ánh sáng rẽ vào một con hẻm nhỏ âm u.
Vừa mới đặt chân bước vào, một luồng khí tức nguy hiểm cực độ đột ngột ập đến sau gáy. Trong khoảnh khắc ấy, toàn bộ phản xạ cơ thể khiến Tô Thành nghiêng đầu sang một bên. Ngay sau đó, một thanh nhuyễn kiếm màu bạc sượt qua sát bên tai nàng, lạnh lẽo đến rùng mình.
Đồng tử co rút, Tô Thành lập tức xoay người, dựa lưng vào tường, th* d*c dồn dập. Bàn tay đưa lên chạm vào tai phải, máu đã dính ra tay.
Chỉ cần chậm hơn một nhịp, cả vành tai nàng đã bị cắt lìa.
Bóng trắng kia chẳng để nàng nghỉ lấy hai giây, nhuyễn kiếm lại vung lên, chém tới. Tô Thành lập tức giương song đao, dốc toàn lực đón đỡ.
"Choang!" Lưỡi đao và nhuyễn kiếm vừa chạm nhau, ánh lửa bắn tung tóe. Thanh kiếm tưởng chừng mềm mại yếu ớt ấy, vậy mà đánh bật cả người Tô Thành bay văng ra ngoài, như viên đạn pháo đập thẳng vào tòa tiểu lâu bên cạnh.
"Oanh!" Một tiếng nổ vang, căn nhà lập tức sụp đổ, bụi mù cuồn cuộn che khuất cả bóng dáng Tô Thành.
"Uy, ngươi không phải chỉ nói nhắc nhở nàng một chút thôi sao? Cần gì nặng tay đến vậy?!" Vu Phi từ trên mái nhà nhảy xuống, cau mày liếc người bên cạnh, rồi vội vàng lao đến phế tích, hối hả bới đống gạch đá. "Trào Phong, ngươi thế nào rồi?"
"... Còn tạm." Cắn răng gạt tảng đá đè trên người, Tô Thành ho khan vài tiếng vì bụi, nắm lấy tay Vu Phi đứng dậy.
"Còn tạm?!" Vu Phi thấy máu nơi khóe miệng nàng, vội lấy tay áo lau đi.
Yết hầu nghẹn vị tanh ngọt, Tô Thành cắn răng ép xuống, giả vờ trấn tĩnh phủi bụi trên người. Nhưng bàn tay run rẩy khẽ khàng đã tố cáo nỗi sợ hãi trong lòng.
Đối phương quá mạnh.
Dù nàng chưa giải phong tuyến thể, chỉ dùng tàn lực Alpha để ứng chiến, nhưng vẫn đủ nhận ra—nếu so với Nhai Tí, thực lực người này hoàn toàn không cùng cấp bậc.
Đều là A cấp Alpha, vậy mà hắn cường đại đến mức ngay cả S cấp cũng khó lòng bảo đảm thắng được hắn.
Trong lúc giao thủ vừa rồi, nàng thậm chí còn chưa kịp nhìn rõ thân ảnh đối phương. Nếu không nhờ mùi thuốc súng trong tin tức tố kia, nàng đã không xác định nổi hắn là ai.
Khó trách trong nguyên tác, hắn có thể sống sót đến cuối cùng.
"... Li Vẫn." Lau máu bên môi, Tô Thành nghiêm trọng nhìn hắn, hỏi: "Ngươi vì sao lại ở đây?"
Theo lẽ thường, hắn phải luôn kề bên Kình Thương, sao giờ lại theo Vu Phi đến khu cảm nhiễm? Cốt truyện đã thay đổi rồi ư?
"... Hẳn là ta nên hỏi ngươi mới đúng." Thanh âm khàn khàn vang lên, như dây thanh hao mòn.
Tóc hắn che nửa gương mặt, đôi mắt đen sâu thẳm xuyên thấu bóng tối, khóa chặt lấy nàng. Hắn thong thả mở miệng: "Trào Phong, nhiệm vụ nghĩa phụ giao cho ngươi, ngươi còn nhớ chứ?"
Tim Tô Thành khẽ giật thót, mồ hôi lạnh từ thái dương lăn xuống.
Câu hỏi ấy... chứng tỏ Kình Thương đã bắt đầu hoài nghi.
Quả thật, nàng nằm vùng đã lâu, chẳng hề truyền về được chút tin tức, thậm chí mấy lần Hồng Tụ Chiêu cướp bóc cũng chẳng ngăn cản. Một kẻ nằm vùng như vậy, đúng là thất bại thảm hại.
Li Vẫn đến đây, chắc chắn là đại diện cho Kình Thương thẩm tra nàng.
"Ta nhớ." Nuốt xuống ngụm máu trong miệng, Tô Thành ép hơi thở ổn định, trầm giọng đáp: "Ẩn mình trong Hồng Tụ Chiêu, cung cấp tình báo cho Long Vực, và tùy thời loại bỏ tay súng bắn tỉa."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!