Chương 48: (Vô Đề)

Tô Thành tỉnh dậy chậm hơn ngày thường một chút.

Đêm qua nàng thật ra không uống bao nhiêu, chỉ là ở Hồng Tụ Chiêu người nhiều như vậy, hết kẻ này đến kẻ khác ép rượu, tính toán kỹ lưỡng thế nào cũng tránh không thoát, nên đành uống vài chén rồi giả vờ say. Sau đó "vô tình" để Lăng Nguyệt Tịch phát hiện, nàng vừa đứng cạnh thì ai còn dám khuyên uống nữa?

Chính mình thì trơn tru thoát thân, đáng tiếc Đường Cấm lại bị nàng liên lụy một phen.

Hôm nay, như thường lệ, Tô Thành nấu chút cháo, cắt ít dưa muối, bày biện xong rồi xách vào tiểu viện tre trúc. Vốn muốn cùng Lăng Nguyệt Tịch ăn một bữa sáng yên tĩnh, ai ngờ vừa bước qua cửa liền thoáng thấy một bóng người u uất.

"... Ai?"

Người kia nghe động, động tác khựng lại, xoay người, hạ giọng đáp: "... Sớm."

Trên mặt mang vẻ ai oán, cả người tựa hồ tỏa ra một tầng hắc khí.

"Ờm... sớm nha, Tử Uyển..."

Quỷ quái gì vậy, tối qua chẳng phải đêm động phòng hoa chúc sao? Hôm nay lại dậy sớm thế này? Hơn nữa tân nương lẽ ra phải hồng hào tươi tắn, sao giờ mặt mày lại tiều tụy thế kia...?

"... Đường Cấm đâu?"

Đường Cấm? Ha.

"Nàng? Đang ngủ." Hồ Tử Uyển dụi đôi mắt mệt mỏi, thấy ánh mắt tò mò của nàng thì vội vẫy tay, "... Không phải như ngươi nghĩ đâu."

Đêm qua, thật sự là lần thất bại ê chề nhất của nàng.

Người ta thường nói "tửu hậu loạn tính", nhưng trên Đường Cấm lại hoàn toàn không có hiệu quả.

Khi ấy, nàng đã mượn hơi men mà c** s*ch quần áo cả hai, hôn cũng hôn rồi, sờ cũng sờ rồi, lợi lộc chiếm được coi như đủ. Thế nhưng đúng lúc nàng vừa mới phóng thích tin tức tố, Đường Cấm bỗng như bừng tỉnh, ngồi bật dậy, sống lưng thẳng tắp, mắt nhắm nghiền, mặc kệ nàng thế nào dụ dỗ cũng chỉ cau mày, lần tràng hạt Phật châu, miệng niệm kinh văn, kiên định như núi.

Cả một cái liếc nhìn cũng không cho.

Nghe Hồ Tử Uyển kể lại, Tô Thành không khỏi liên tưởng đến cảnh Đường Tăng bước nhầm vào Bàn Tơ Động.

Một bên là yêu tinh, một bên là cao tăng... thật đúng là nguyên bản sống lại.

"Khụ, tính tình nàng vốn vậy, cứng nhắc lắm." Tô Thành đặt đồ ăn lên bàn, múc cháo cho mỗi người, "Ngươi ăn chút đi, tình cảm không vội, sau này còn dài." Rồi gọi vào trong buồng, "Tịch Tịch, ra ăn đi, kẻo nguội."

Nghe vậy, Lăng Nguyệt Tịch mới chậm rãi bước ra. Mái tóc bạc rối tung như tơ lụa mềm mại, phối cùng dung nhan lạnh lùng, thoạt nhìn như thần nữ hạ phàm. Chỉ cần một ánh mắt nhàn nhạt cũng đủ khiến lòng người rung động.

Hồ Tử Uyển thở dài, bưng cháo mà uống.

"Xem ngươi mấy hôm nay tinh thần không tệ." Lăng Nguyệt Tịch nhận lấy bát đũa, hỏi: "Nội thương đã khỏi chưa?"

"Khỏi rồi, xem ta giờ tung tăng thế này."

Thực ra thương thế của Tô Thành chưa hoàn toàn lành, chỉ là không ảnh hưởng lớn, sinh hoạt thường ngày vẫn bình thường.

Trời càng lúc càng lạnh, nàng muốn cùng Đường Cấm tranh thủ trước đông giá rét mà đi thu thập thêm vật tư, để Hồng Tụ Chiêu sớm mạnh lên. Ý tưởng này vừa khéo trùng với Lăng Nguyệt Tịch.

"Ừm." Gật đầu, nàng uống một ngụm cháo, nói: "Chờ Đường Cấm dậy rồi bàn tiếp."

Đường Cấm ngủ thẳng đến tận chiều.

Vốn tửu lượng không tốt, hôm qua lại bị ép uống quá nhiều, giờ tỉnh dậy đầu óc choáng váng, mơ hồ chẳng nhớ mình về phòng thế nào.

"Chậm thôi." Hồ Tử Uyển vội vàng đỡ nàng tựa vào đầu giường, tay khẽ xoa huyệt Thái Dương, "Chút nữa uống canh giải rượu, đầu óc sẽ tỉnh."

"... Cảm ơn, ta tự làm được." Đường Cấm hơi né tránh, ánh mắt đảo quanh phòng, mặt thoáng ngượng ngùng: "Tối qua ta... không làm gì ngươi chứ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!