Chương 42: (Vô Đề)

"…… Đúng là vận rủi mà!" Thao tác cơ giáp bắn phá một trận, Thi Vân Khởi vừa che chắn cho xe của Hồ Tử Uyển, vừa tức giận chửi thề: "Chả trách trong lòng ta cứ bất an! Mẹ nó, lại gặp phải tang thi tự bạo!" 

Quá xui xẻo rồi! Thời buổi này mà một người có thể đụng phải hai lần chuyện như vậy, còn ai đen hơn nàng nữa chứ? 

"…… Hồng Tụ Chiêu!" Ở gần đó, một đội tiên phong nghe tiếng liền áp sát, thấy ba người họ thì lập tức rút đao chặn đường: "Mau buông vũ khí, chịu trói đi!" 

Sau có tang thi truy đuổi, trước mặt lại bị Long Vực chặn lối. 

"Có bệnh à! Lúc này mà còn chắn đường ta?!" Hồ Tử Uyển điên tiết, vừa liều mạng lái xe vừa gào: "Không thấy nguyên một bầy tang thi đang dí sát phía sau sao!" 

Mọi người nghe nàng quát, vội quay đầu nhìn lại. Quả nhiên phía sau là một mảng đen kịt, tang thi giương nanh múa vuốt, tốc độ nhanh đến phát rợn người. 

"…… Rút! Rút mau!" Người dẫn đầu hô khản cả giọng, mang theo cả đội quay đầu chạy thục mạng. 

Trong khoảnh khắc sinh tử, Long Vực và Hồng Tụ Chiêu đều không còn tâm tư đối đầu, hai bên cùng nhau tháo chạy trên con phố chật hẹp. 

Đội quân Nhai Tí này tuy phẩm cấp không cao, nhưng đều là Alpha, thể chất mạnh hơn hẳn Beta. Cơ giáp và xe việt dã nhanh chóng vượt lên trước, tiên phong quân phía sau hoảng loạn, chẳng biết có phải sợ chết mà đột nhiên bùng nổ sức mạnh, chạy còn nhanh hơn cả gió. Hồ Tử Uyển nhìn qua cửa sổ, chỉ muốn nghi ngờ nhân sinh. 

Thi Vân Khởi và Phác lao lên trước mở đường, gặp tang thi liền nã đạn cuồng loạn. Nhờ cơ giáp có thể bay cao, họ nhìn rõ đường đi thuận lợi hơn, hô to: "Đi lối này!" 

Đám người Long Vực cũng bất chấp sĩ diện, Hồng Tụ Chiêu chạy hướng nào thì họ bám theo hướng ấy. 

"Hầy, ta nói này." Quay đầu thấy một đám người cứ bám riết, Thi Vân Khởi đau cả đầu, "Không phải các ngươi tự nhận mạnh mẽ lắm sao? Giờ lại dính chặt lấy bọn ta làm gì?" 

Nguyên bản ai sống sót được là dựa vào bản lĩnh người đó. Thế mà giờ, tất cả đều coi bọn họ như cứu tinh. Nàng thở dài, rốt cuộc không thể làm ngơ. 

Đám người kia chỉ cúi gằm mặt im lặng, ăn ý mà "ôm đùi", chẳng ai đáp một lời. 

"…… Được rồi." Thi Vân Khởi bất đắc dĩ lắc đầu, tiếp tục tập trung mở đường. 

Nhưng tang thi vây tới càng lúc càng đông, con đường nào cũng bị chặn kín. Tốc độ rút lui dần chậm lại, cảnh tượng chẳng khác gì lần tự bạo năm đó mà Thi Vân Khởi từng gặp. Một khi bị chặn đứng, muốn thoát thân sẽ vô cùng khó khăn. 

Trước mặt chưa dọn sạch, phía sau lại bị dí sát, lòng Thi Vân Khởi nóng như lửa đốt. Nếu chỉ có nàng và Phác thì còn có đường sống, nhưng họ không thể bỏ rơi Hồ Tử Uyển. 

Đang loay hoay bắn hạ một bầy tang thi, Thi Vân Khởi liếc nhìn sang, lập tức hoảng hốt đến suýt cắn phải đầu lưỡi: "Hồ Tử Uyển! Cẩn thận!" 

Nàng và Phác chỉ chú ý mở đường trước mặt, lại sơ ý bỏ quên hai bên tòa nhà vốn đã có tang thi mai phục. 

Tiếng kính vỡ chát chúa vang lên, mấy con tang thi phá cửa sổ lao ra, nhảy thẳng xuống giữa đoàn người, trong đó có hai con rơi trúng xe của Hồ Tử Uyển. 

Tiên phong quân lập tức vung đao chém giết, tiếng gào thét vang dội, máu đen tanh nồng bắn tung tóe, hỗn loạn lan tràn. 

Hồ Tử Uyển cuống cuồng đánh tay lái, nhưng hai con tang thi bám chặt như đỉa, móng vuốt găm sâu vào cửa xe, không tài nào gạt đi được. 

Đúng lúc ấy, bánh xe cán phải vật gì đó phát nổ, cả chiếc xe loạng choạng lao thẳng về phía tòa nhà bên cạnh. 

"Ta đã nói không được đến khu mười một mà!" Nàng tuyệt vọng nghĩ đến, còn nhớ Alpha khi xưa từng thề son sắt sẽ bảo vệ mình – người ấy đâu rồi? 

Thi Vân Khởi và Phác bận đối phó tang thi phía trước, không kịp cứu, chỉ nghe nàng gào thất thanh: "Đường Cấm ——" 

Tiếng "Phanh!" vang rền. Ngay sau đó, cơ giáp của Thi Vân Khởi bất ngờ bị một cú đạp mạnh từ trên trời giáng xuống, ép nàng khuỵu gối xuống đất. 

Một tia kim quang xẹt qua màn đêm. Hồ Tử Uyển còn tưởng mình hoa mắt, nhưng ngay khoảnh khắc xe sắp đâm sầm vào tòa nhà, một bóng người mờ mịt đạp trên "tường vân bảy sắc" từ trời giáng xuống, vươn tay kéo nàng vào vòng ôm ấm áp. 

Hương đàn quen thuộc ùa đến, Hồ Tử Uyển theo bản năng siết chặt cổ người ấy. 

Người kia bế nàng lên, nhảy khỏi xe, vung côn quét sạch cả mấy chục con tang thi. 

"Xin lỗi, ta đến muộn." Một tay ôm nàng, tay kia vung Bàn Nhược như mưa, chỉ vài chiêu đã tiêu diệt sạch lũ tang thi phía sau. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!