Ái cùng hận, suy cho cùng cũng chỉ là những chấp niệm mãnh liệt nhất mà con người khó thể nào trốn thoát.
Lời tựa.
Trên thế giới này, việc Tô Thành có thể yên tâm nhất, chính là giao lưng mình cho Đường Cấm.
Cho dù nàng từng nhiều lần "hố" nhân gia, khiến người ta phải khổ sở không ít.
Giây phút này, hai người lại giống như khi còn ở Long Vực, lưng kề lưng chiến đấu, toàn tâm toàn ý tin tưởng lẫn nhau.
Cảm giác ấy kỳ diệu vô cùng. Nếu phía sau nàng là Lăng Nguyệt Tịch, Tô Thành sẽ không thể kiên định như vậy — nàng sẽ khẩn trương, lo lắng, trong lúc chiến đấu còn phải phân tâm chú ý đến đối phương.
Nhưng với Đường Cấm thì khác. Bất kể nhân phẩm hay năng lực, nàng đều là người mà Tô Thành tin tưởng nhất.
Tô Thành có thể thành thật, kiên định mà giao trọn lưng mình cho Đường Cấm.
Sự tin cậy ấy gần như khiến người ta muốn rơi nước mắt. Khó trách cái tên hồ tạc mao kia lại thích nàng đến vậy.
Khóe môi khẽ cong, bàn tay siết chặt chuôi đao, Tô Thành cảm thấy nhiệt huyết trong cơ thể lại sôi trào.
Một mình gồng gánh lâu như thế, nói không mệt chỉ là giả dối. Khi bị hai tang thi trước sau vây khốn, nàng thực ra đã từng tuyệt vọng.
Nhưng bây giờ, nàng không còn đơn độc nữa.
Đây chính là sức mạnh của đồng đội!
"Tàn đối tàn... Đường Cấm, ta phát hiện ngươi đôi khi cũng rất đáng giận đấy." Nói dứt, nàng rút đao, chém thẳng về phía tang thi trước mặt. Máu từ cánh tay trái chảy không ngừng, nhưng ý chí chiến đấu vẫn dâng tràn, tựa như không cảm nhận được đau đớn. Mỗi một nhát đao đều bộc phát bảy phần lực trở lên.
"Cẩn thận, chúng nó là song sinh. Mắt phải giác mạc bị tổn thương kia là ca ca Ôn Tồn, phía bên ngươi chính là đệ đệ Ôn Ngữ!"
Ôn Tồn tuy trọng thương, nhưng tốc độ tránh né vẫn không chậm. Móng vuốt dài gần một tấc, ra chiêu nhanh, hung tàn, sắc bén đến đáng sợ. Cho dù có Niết Bàn trong tay, Tô Thành cũng khó lòng đối phó dễ dàng.
"Xin lỗi, tình huống khẩn cấp, nhất thời đường đột." Côn trong tay vung lên, ngay khi Tô Thành khẽ nghiêng người, Đường Cấm cũng đồng loạt lao về phía Ôn Ngữ, khởi xướng thế công dữ dội.
Vũ khí của nàng là một loại trường côn cơ giới đặc chế, tên là Bàn Nhược, toàn thân kim sắc nhạt, dài ngang mi, thân giữa thon, hai đầu dày. Thường ngày có thể thu ngắn lại, hai đầu khắc Phạn văn tinh xảo nối liền nhau, vừa tiện mang theo vừa đẹp như một món tác phẩm nghệ thuật điêu khắc tinh vi.
"Ngươi đến thật đúng lúc." Tô Thành giơ đao ngăn móng vuốt tang thi, cười nói: "Nếu không có Lăng Nguyệt Tịch, ta thật sự muốn gả cho ngươi đó~"
Lời ấy, kỳ thực nàng chỉ muốn khen ngợi Đường Cấm đôi chút.
Khác với phía Tô Thành, trận chiến giữa Đường Cấm và Ôn Ngữ vô cùng kịch liệt. Cả hai đều là Alpha cấp A hoàn chỉnh, mỗi lần côn và móng chạm nhau đều phát ra sóng chấn động, kim quang và lam quang đan xen, khí lưu cuộn trào, áo bào tung bay dữ dội.
Niết Bàn trong tay Tô Thành vốn không phải phàm vật. Dù tang thi không biết dùng đao, nhưng đối phó với nàng cũng chẳng dễ dàng gì.
Thế nhưng, giữa trận ác chiến, Đường Cấm vẫn rảnh tay giơ một chưởng, kết thành thủ thế "Cấm", dứt khoát từ chối:
"... Thật sự không cần."
Phốc.
Tô Thành suýt bật cười. Người này có cần phải nghiêm túc đến vậy không chứ!
"Có tin tốt và tin xấu." Đường Cấm nghiêm giọng.
"Hả???"
Trong tình thế thế này mà còn có tin tức xấu sao?!
Hai người vừa giao chiến vừa lưng kề lưng áp sát, nhân cơ hội thở hổn hển, Tô Thành nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!