Chương 39: (Vô Đề)

Ngay khoảnh khắc nhìn thấy Nhai Tí ra tay, đồng tử của Lăng Nguyệt Tịch lập tức co rút, nàng vội thu thương, nhanh chóng bỏ chạy.

Luồng năng lượng kinh người ấy, nếu cây thiết chùy thực sự nện trúng đỉnh tòa nhà, chỉ e toàn bộ lầu cao đều sụp đổ.

—Vẫn là chưa đủ bình tĩnh... —nàng nghĩ. Trước đây, nàng luôn chọn vị trí an toàn cách vài trăm mét để bắn tỉa; nhưng hôm nay, bản thân lại quá dễ dàng để lộ hành tung. Nếu tiếp tục như vậy, chưa cứu được Trình Tô, chính mình đã bỏ mạng trước rồi.

Nàng lao đi như bay khỏi chỗ vừa đứng, không chắc bản thân có thoát được hay không, nhưng vẫn cắn răng, xông về phía tòa nhà bên cạnh.

Cây thiết chùy khổng lồ bị ánh lam quang chém làm đôi, nhưng hai nửa vẫn giữ nguyên sức nặng. Một nửa bay chệch ra ngoài, "đoàng" một tiếng, đâm thẳng vào tòa nhà.

Dưới sức mạnh kinh khủng ấy, bê tông cốt thép yếu ớt chẳng khác nào nhựa plastic, trong nháy mắt đã bị nghiền nát. Đỉnh tầng rung chuyển, mặt sàn nứt ra như những con rắn khổng lồ, từng mảng đổ sụp.

Ngay lúc đó, tim Lăng Nguyệt Tịch như siết lại. Nàng mượn lực vung trường thương, tung người nhảy vọt, thoát khỏi khoảng không đang sụp xuống ngay dưới chân.

Sau lưng, tòa cao ốc chao đảo tựa như vừa bị oanh tạc, bụi mù cuồn cuộn bốc lên.

"Ngươi điên rồi sao?!" Nhai Tí tức giận gào thét khi thấy thiết chùy của mình bị chém đôi, "Đó là người của Hồng Tụ Chiêu, ngươi thế mà lại giúp ả?!"

Ánh lam từ Niết Bàn bừng sáng. Tô Thành mặt lạnh, khóe môi thoáng nhếch, vung đao thẳng chém tới:

"Ngươi dám động đến nàng, ta sẽ phế ngươi trước!"

Lam quang bùng nổ, một nhát đao tựa như giao long phá biển, ánh thép lao thẳng vào mặt Nhai Tí.

Hắn vung nốt nửa thiết chùy còn lại để ngăn, "choang!"—tia lửa tóe tung. Dưới sức ép ghê gớm, hắn bị hất văng, hổ khẩu nứt toác, máu chảy ròng theo chuôi chùy.

Thân thể hắn va xuyên mấy bức tường, chưa kịp dừng lại thì Tô Thành đã lướt đến, chặn đầu, xoay người tung cước.

Một búng máu phun ra, Nhai Tí bị đá bay lên không trung. Vừa điều chỉnh tư thế, hắn đã thấy Tô Thành như bóng quỷ áp sát, toàn thân phủ chiến ý, lưỡi đao lại vung xuống.

—Trào Phong… hắn đã quay lại!

Trong mắt Nhai Tí lóe lên tia kinh ngạc, hắn vội xách thiết chùy lên chống đỡ.

Cả hai lao vào chém giết giữa không trung, chỉ trong chớp mắt đã qua hàng chục chiêu. Đao quang như chớp, động tác nhanh đến mức mắt thường không thể theo kịp. Đao và chùy va chạm, tóe lửa liên tục, rồi lại tách ra, âm vang rung động cả không gian.

Rơi xuống đất, thân thể Lăng Nguyệt Tịch trầy xước khắp nơi. Nhưng nàng chẳng kịp quan tâm, lập tức ôm thương đứng dậy.

Đối mặt trực diện, nàng biết mình không có phần thắng trước cả Trào Phong lẫn Nhai Tí. Cách tốt nhất là bắn tỉa. Nếu loại bỏ được hai mối uy h**p lớn, việc cứu Trình Tô sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Tòa nhà cao, tầm nhìn thoáng, vừa khéo nàng có thể bao quát toàn bộ chiến trường. Thực tế, muốn không nhìn thấy bọn họ còn khó hơn.

Hai kẻ ở đỉnh kim tự tháp chiến lực giao đấu, đánh đến trời long đất lở, tựa hồ muốn san bằng cả Khu Mười Một.

Búa nặng của Nhai Tí như sấm sét, đường đao của Trào Phong tựa như xé trời. Thi thoảng có tang thi lạc bước vào, chúng còn chẳng buồn để mắt, tiện tay chém giết như giết kiến.

Nói phá hủy hay di dời đều là nhẹ, bọn họ chẳng khác nào hai cỗ máy tàn phá, quét qua nơi nào là nơi đó thành phế tích.

Trận chiến vào hồi kịch liệt, Tô Thành dồn ép khiến Nhai Tí rơi vào hạ phong. Hắn chộp lấy sơ hở, định hạ một đao chí mạng—thì bên tai đột nhiên vang lên tiếng rít xé gió.

Cảm giác nguy hiểm quen thuộc khiến hắn lập tức bỏ chiêu, vung đao che ngang thái dương.

"Choang!"—một viên đạn bạc bị đánh bật, xoáy vào hư không để lại dư âm rền rĩ.

—Có kẻ đánh lén!?

Tô Thành tức giận quay lại, định chửi thì thoáng sững người. Nhìn thấy Lăng Nguyệt Tịch, hắn nuốt hết câu chửi th* t*c vào bụng.

—Không trách được nàng. Trong mắt nàng, ta và Nhai Tí đều là địch.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!