Chương 38: (Vô Đề)

Sống hơn hai mươi năm, đây là lần đầu tiên Tô Thành phải chạy trốn thục mạng đến vậy.

Thế nhưng dù có liều mạng thế nào, khoảng cách giữa nàng và Nhai Tí vẫn nhanh chóng bị rút ngắn.

Nhìn con mồi cố sức chạy trốn, rõ ràng là dù thế nào cũng không thoát nổi lòng bàn tay hắn, Nhai Tí ngược lại càng thêm hứng thú, hết sức hưởng thụ quá trình truy đuổi này.

Dường như không còn cách nào khác, Tô Thành khẽ cắn răng. Xem ra trước mặt hắn, sớm muộn gì thân phận cũng sẽ bị bại lộ.

Chân vẫn không ngừng lao đi, nàng nghiến răng giật phăng chiếc vòng cổ, chưa kịp nghĩ nhiều, vừa rẽ qua một khúc quanh thì bất ngờ đụng phải một tên lính tiên phong.

"Á...?"

"Xin lỗi, quần áo mượn tạm một chút!"

"Ái ái, đồ lưu manh!"

Chỉ kịp giật áo khoác, Tô Thành vừa chạy vừa khoác đại lên người, kéo sợi dây che mặt rồi lao thẳng về phía tòa bách hóa ven đường.

Nhai Tí vừa tới nơi, thoáng nhíu mày khi không còn thấy bóng dáng đâu nữa. Nhưng khóe mắt hắn lại kịp bắt gặp cánh cửa tòa đại lâu còn đang lắc lư.

Ánh mắt chợt lạnh, cánh tay phải lập tức căng chặt, hắn hít sâu một hơi rồi bất ngờ ném vọt chiếc thiết chùy trong tay ra ngoài.

Trong tòa nhà, Tô Thành vừa mới ổn định lại hơi thở thì sau lưng đã vang lên một tiếng nổ trầm rền.

Một chiếc thiết chùy khổng lồ xé gió bay vào, xuyên thủng cả tầng lầu.

"Ầm!"

Như pháo nổ, bức tường tức khắc nát vụn, cả tòa nhà rung chuyển, bụi mù cuồn cuộn. Mặt nạ cánh chim trên dây lập tức mở ra, che kín gương mặt Tô Thành.

"Đáng tiếc thật." Nhìn tòa bách hóa sụp xuống trong khoảnh khắc, Nhai Tí nhếch môi, lắc đầu: "Ra tay mạnh quá."

Không cẩn thận một chút, con mồi có khi đã tan xương nát thịt.

Đứng lại một lát, hắn vừa định xoay người rời đi thì chợt cánh mũi khẽ động. Một mùi hương quen thuộc bất ngờ ập tới.

Nho chín quyện cùng rượu mạnh, ngọt dịu xen cay nồng, tươi mát mà lạnh thấu xương.

Chẳng lẽ... là nàng?! Sao có thể ở đây?

Đồng tử co rút, Nhai Tí đột ngột quay đầu.

Ánh trăng non vừa lên, gió lạnh thổi qua, bụi mù dần tan. Trên đống đổ nát, một bóng người cao gầy mảnh khảnh đứng sừng sững, tóc dài tung bay, cho dù mặc bộ quân phục lôi thôi của tiên phong quân, khí chất vẫn siêu trần tuyệt thế.

Đúng là nàng!

Khóe môi Nhai Tí cong lên, giọng âm trầm: "Trào Phong, ta tìm ngươi lâu lắm rồi..."

Tìm ta?

Tô Thành nhíu mày, đưa tay kéo tấm vải che trán. Hoa văn lửa đỏ sẫm lập tức hiện ra.

"Ngươi có ý gì?"

Nàng vốn tưởng bại lộ thân phận sẽ có cơ hội thoát thân, nào ngờ khẩu khí hắn chẳng khác nào tới đây với ác ý.

"Ha ha ha, ngươi còn hỏi?" Nhai Tí cười gằn, tay vung thiết chùy, gân xanh nổi cuồn cuộn, bảy phần sức mạnh nện thẳng xuống, "Muốn trách thì trách chính ngươi!"

Lực lượng đã hồi phục, Tô Thành cũng mạnh hơn trước. Ngay khi hắn vừa lao tới, nàng lập tức rút đao. Sức mạnh cấp S bùng nổ, lưỡi đao quét mạnh, "Keng!" một tiếng, ép bật công kích ra ngoài.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!