Chương 33: (Vô Đề)

Tô Thành vẫn còn giằng co tay giữa không trung, chỉ nghe bên trong vang lên một giọng nói:

"Huống chi tuyến thể của nàng đã tàn, còn có thể nở ra đóa hoa nào nữa chứ?"

Thanh âm quen thuộc, lạnh lẽo, nàng không nghe lầm. Chính là người tối qua còn cùng nàng thân mật — Lăng Nguyệt Tịch.

Giọng điệu của nàng ta mang theo chút tùy ý, như đang bàn về một chuyện nhỏ nhặt không đáng bận tâm, nhưng từng chữ lại lộ ra sự tàn nhẫn.

"Nếu Trình Tô dám bất lợi với Hồng Tụ Chiêu, thì giết là được."

Giết…?

Nàng, lại có thể thốt ra như vậy sao?

Rõ ràng tối hôm qua vẫn còn thâm tình, chỉ qua một đêm, đã…?

Chẳng lẽ nàng ta thật sự không có trái tim?

Hô hấp nghẹn lại, tay Tô Thành run rẩy rút về. Đôi mắt ướt nhòa nhìn chằm chằm cánh cửa gỗ kia, giống như một con thú nhỏ bị thương, chỉ biết chậm rãi, len lén lùi lại.

Thật nực cười… Trước đó, nàng còn cố tìm biết bao cái cớ để bênh vực cho Lăng Nguyệt Tịch: nào là thân thể không khỏe, nào là bận chuyện quan trọng…

Bên trong lại có tiếng cười vang lên:

"Ha ha, ngươi đúng là tra thật đó."

Giọng này hình như là của Thi Vân Khởi…

Thảo nào hôm nay nàng ta không đến tìm mình.

Ngực bỗng đau nhói, Tô Thành siết chặt vạt áo. Nàng vốn định lặng lẽ rời đi, không để ai phát hiện. Thế nhưng, tâm thần hoảng loạn khiến chân nàng bất cẩn trượt bậc thang, cả người ngã mạnh xuống đất.

"Phanh!"

"Ai ở bên ngoài vậy?" Nghe động tĩnh, Thi Vân Khởi lên tiếng. Tiếp đó trong phòng liền vang lên tiếng ghế xê dịch.

Trong lòng hoảng loạn, Tô Thành không dám chậm trễ, chịu đau mà lăn người nép vào căn nhà gỗ bên cạnh.

Vừa mới kịp giấu mình, Hồ Tử Uyển đã xách hòm thuốc, tâm tình phấn chấn bước vào tiểu viện.

Ngay khoảnh khắc ấy, cửa gỗ bị mở ra từ bên trong. Thi Vân Khởi đứng nơi ngạch cửa, vừa liếc mắt đã thấy Hồ Tử Uyển đang đi tới. Nàng đảo mắt quanh sân một lượt rồi hỏi:

"Chỉ có một mình ngươi thôi sao?"

"A?" Hồ Tử Uyển không để tâm câu hỏi, vừa đi lên bậc thang vừa xua tay, "Tránh ra, đừng chắn đường lão nương." Nói xong còn vội đi tìm Đường Cấm.

"Rầm!" Nàng mạnh tay đẩy khiến Thi Vân Khởi va vào cửa. Thi Vân Khởi đau khổ xoa eo, nhỏ giọng lầm bầm:

"Đàn bà này ra tay chẳng phân nặng nhẹ gì cả."

Ánh mắt lại đảo một vòng, không thấy ai khả nghi, nàng mới khép cửa lại.

Trong phòng lại tiếp tục truyền ra tiếng trò chuyện. Tận lúc mọi người đều đã vào trong, Tô Thành mới từ bên hông nhà gỗ chậm rãi bước ra, nhẹ nhàng rời khỏi tiểu viện.

"Ai, Uyển Uyển, ngươi tới vừa đúng lúc." Thi Vân Khởi đi tới bên cạnh Hồ Tử Uyển, nói nhỏ: "Ngươi mau khuyên đi, Tịch Tịch thật sự động lòng rồi!"

"Động lòng? Với ai?" Hồ Tử Uyển đang bắt mạch, nghe thế giật mình, quay đầu lại: "Là… Tô Tô sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!