Chương 30: (Vô Đề)

Đường Cấm mơ hồ nhìn dòng người qua lại, những gương mặt ấy vừa quen thuộc lại vừa xa lạ. 

Trên bầu trời âm trầm, mưa phùn rơi mênh mang. Ở ngã tư, đèn xanh bất chợt sáng lên, từng người cúi đầu, che ô trong suốt bước vội qua đường. 

Thần sắc ai nấy đều thản nhiên, bước chân lại hối hả. 

Nàng mặc một thân chế phục màu trắng, đứng giữa ngã ba, giọt mưa từ cằm nhỏ xuống. Đôi ủng quân màu đen dẫm trên nền đất, vậy mà không vang lên tiếng động nào. 

Nàng giống như một hồn ma lạc lõng, ngược dòng người mà đi. 

Bất chợt, tang thi xuất hiện từ phía xa. 

Đám người vốn thản nhiên lập tức rúng động, bốn phía hỗn loạn, ai nấy chen chúc chạy về trung tâm ngã tư. 

Khung cảnh xám xịt chỉ trong chớp mắt đã bị máu tươi nhuộm đỏ. 

Nàng bừng tỉnh, hốt hoảng nhìn xung quanh. 

Bên ngoài, tang thi cắn xé; bên trong, người người giẫm đạp lên nhau. Nếu cứ tiếp tục, chẳng ai có thể sống sót... 

"Đại gia, đừng hoảng loạn!" – nàng vừa đỡ kẻ ngã xuống, vừa lớn tiếng trấn an. 

Nhưng chẳng ai nghe, bọn họ tựa như điếc, vẫn chỉ lo liều mạng giẫm đạp để chạy. 

Không biết từ đâu một lực mạnh xô tới, Đường Cấm loạng choạng ngã xuống đất. 

Tại sao lại thế? Rõ ràng nàng đã đứng rất vững... 

Nàng cố gắng muốn đứng lên, nhưng dòng người xô đẩy không ngừng, như thể muốn nuốt chửng nàng. 

Nàng muốn kêu, nhưng lại không thể phát ra âm thanh nào. 

Trong lúc tuyệt vọng, một bàn tay trắng nõn mảnh mai bỗng vươn đến, nắm lấy nàng kéo lên. 

Đường Cấm ngẩng đầu, trong nháy mắt ngơ ngẩn. Chung quanh như đột ngột rơi vào tĩnh lặng. Mọi người dừng lại, động tác cứng đờ như bức tranh bị đóng băng. Ngay cả giọt mưa cũng treo lơ lửng giữa không trung, không rơi xuống nữa. 

Trước mặt nàng là một thiếu nữ toàn thân vận hắc y, che kín đến mức không nhìn rõ dung mạo, chỉ lộ ra đôi mắt màu tím trong veo. 

Đôi mắt ấy quen thuộc đến lạ, dường như nàng đã từng gặp ở đâu rồi... 

Trong lúc Đường Cấm còn đang suy nghĩ, thiếu nữ bỗng cất giọng, âm thanh trong trẻo như chim hoàng oanh:

"Uy, ngươi tên gì?" 

Một cơn run rẩy thoáng qua, Đường Cấm mở bừng mắt. Trong chớp mắt, nàng tỉnh lại từ trong mộng. 

Đầu óc nặng nề, choáng váng. Vừa rồi... là mơ sao? 

Nàng cố nhớ, nhưng càng nghĩ càng rối, chẳng thể nắm bắt được gì. 

Trong phòng ánh sáng mờ tối, nàng điều chỉnh một lát mới nhìn rõ cảnh vật. 

Đập vào mắt là trần gỗ, vách gỗ, bàn ghế cũng đều bằng gỗ... Tất cả đều xa lạ. 

Đây không phải Long Vực. Vậy là đâu? 

Khoan đã, chẳng phải nàng đang ở ngoài thực thi nhiệm vụ sao? 

Cử động thử thân thể, Đường Cấm giật mình nhận ra trên cổ dường như bị khóa gì đó. Tuyến thể phía sau gáy bị trói chặt, đôi tay cũng bị xiềng chung một chỗ. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!