Chương 3: (Vô Đề)

Thế nào mới gọi là "một đường sinh tử", giờ khắc này Tô Thành đã thực sự cảm nhận được.

Nàng vừa né được một đòn trí mạng, viên đạn bạc lóe sáng sượt qua, thay vì xuyên thủng thái dương nàng thì lại ghim thẳng vào binh sĩ bên cạnh. Máu bắn tung tóe ngay tại chỗ.

Tiếng súng chấn động khiến tất cả mọi người đều sững sờ, chỉ có Vu Phi là kịp phản ứng đầu tiên, lập tức dẫn người lao về phía tay súng bắn tỉa.

Mồ hôi lạnh thấm đẫm lưng áo, trái tim Tô Thành như muốn nhảy vọt ra khỏi cổ họng. Vừa rồi nếu không nhờ thân thể này phản ứng theo bản năng, e rằng nàng đã sớm bỏ mạng.

Người phụ nữ kia nhắm thẳng vào thái dương nàng!

Cách đó mấy trăm mét, Lăng Nguyệt Tịch khẽ nhíu mày. Không ngờ "Trào Phong" lại nhạy bén đến vậy. Đây là lần đầu tiên nàng gặp một kẻ có thể tránh được phát súng chí mạng của mình.

Một đòn không thành, nhiệm vụ coi như thất bại.

Vị trí đã bại lộ, chẳng mấy chốc Bệ Ngạn của Phá Hiểu Trung ắt sẽ lần tới.

"Tử Uyển, đi thôi." Lăng Nguyệt Tịch quả quyết thu súng, xoay người nhảy lên xe thiết giáp, cùng nữ tử tóc tím nghênh ngang rút lui.

Dù Lăng Nguyệt Tịch đã không bắn thêm phát nào, nhưng trong lòng Tô Thành vẫn chưa thôi run rẩy.

Không được, bọn họ không thể ở lại đây thêm nữa. Ở nơi này chẳng khác nào cá trong chậu!

Người máy khổng lồ sức mạnh như quái vật, giáp phòng ngự dày, khớp nối cũng vô cùng rắn chắc, ngay cả nhát đao của nàng chém xuống cũng chẳng hề hấn.

Ánh mắt Tô Thành lia nhanh về phía đống đá vụn trước mặt, chợt lóe lên một ý tưởng.

Nàng vừa lùi vừa dẫn dụ cỗ máy khổng lồ, đồng thời hét lớn:

"Đừng đánh nữa! Mau đưa người bị thương lên xe, ngay lập tức tách đội mà chạy!"

Đường Cấm thoáng nhìn theo hướng nàng dẫn dụ liền hiểu ngay.

Tô Thành dụ người máy vào khu vực đá lở, lấy chính mình làm mồi để cầm chân nó. Khi cỗ máy vung quyền, cú đánh mạnh mẽ đã phá toang bức tường đá bị chặn kín, mở ra một lối thoát.

Trong lúc nàng gắng gượng giữ chân người máy, lính tiên phong vội vàng dìu người bị thương lên xe. Đoàn xe lập tức lao ra theo khe hở vừa mở, rồi chia nhau tản đi bốn hướng.

Ngay sau đó, Tô Thành nhảy lên xe của Đường Cấm đang vòng lại tiếp ứng, cả hai phóng ra khỏi sơn cốc. Đám người máy nhanh chóng bị bỏ lại phía sau.

Nhưng chưa kịp thở phào, ở phía sau, một chiếc xe thiết giáp hung hãn đuổi sát không buông.

"Rõ ràng đã cướp một nửa vật tư, vì sao vẫn bám riết không tha?" Tô Thành cau mày hỏi.

Đường Cấm liếc gương chiếu hậu, bình tĩnh đáp:

"Có lẽ mục tiêu thật sự của chúng là chiếc xe này. Vật tư trong xe đều là đạn dược, mà ta vẫn luôn bảo vệ, chưa từng để mất một thùng nào."

Ngay khi lời vừa dứt, cửa phụ xe bọc thép phía sau bật mở, một thân ảnh thò ra. Nữ tử tóc bạc, tay cầm khẩu súng dài.

Xe lao vun vút như trong cảnh phim hành động, hai bên bám riết như bóng với hình.

Lần này, Lăng Nguyệt Tịch không hề do dự, thẳng tay bắn trúng lốp xe của Tô Thành.

Xe chao đảo dữ dội, Tô Thành bị hất ngược ra phía sau, va mạnh vào thùng. Đường Cấm nỗ lực giữ vô lăng, nhưng vẫn lạnh nhạt nói như thường lệ:

"Đúng lúc lắm, Trào Phong. Thùng sau xe này có cơ cấu tách rời, chứa một nửa số vật tư. Ngươi lái nó đi, chúng ta chia nhau hành động."

Cái gì? Tách rời được cả xe thiết giáp? Sao nàng hoàn toàn không biết!

Tô Thành vội vàng bò dậy, mở cửa sau, quả nhiên thấy một chiếc xe thiết giáp nhỏ gọn đang chờ sẵn, đầu xe hướng ngược ra ngoài.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!