Hồ Tử Uyển khổ sở đến thế, là điều Lăng Nguyệt Tịch hoàn toàn không ngờ tới.
Hai người tuy quen biết sớm, nhưng giữa chừng từng xảy ra biến cố. Suốt một thời gian dài, nàng chưa từng gặp lại Hồ Tử Uyển. Còn về chuyện từng có giữa hai người kia, nàng cũng chẳng hay biết.
Huống hồ, ai có thể nghĩ một người ngoài mặt thoải mái, tâm sự đều viết hết lên gương mặt như Hồ Tử Uyển, lại có thể chôn giấu một Alpha tận sâu trong đáy lòng?
Nàng vốn cho rằng, tình cảm kia chỉ là thoáng qua, chỉ là lời nói ngoài miệng mà thôi.
Tựa như khi trước, nàng đem Trình Tô về bên cạnh, chẳng qua cũng vì một thoáng hảo cảm, hợp mắt mà thôi. Vừa hay đối phương lại là một "tàn A", chẳng hề uy h**p được gì. Còn về cái cảm xúc mơ hồ nào đó trong lòng, nàng cũng lười tìm hiểu.
Nhưng nếu một ngày, Trình Tô thật sự dám phản bội Hồng Tụ Chiêu, nàng nhất định sẽ không chút do dự mà giết.
Nhất định... sẽ sao?
Sẽ thật sự làm vậy ư...?
Trong lòng bỗng trở nên nặng trĩu.
Chuyện vốn dĩ nàng vẫn nghĩ rất đơn giản, giờ lại khiến đầu óc rối rắm.
"Ngươi đừng khóc nữa, cũng không phải không có cách."
"Cách gì?" Vừa nghe thế, Lăng Nguyệt Tịch lập tức hỏi dồn.
"Ừm... các ngươi chẳng phải đang lo Đường Cấm trở mặt sao?" Tô Thành gãi đầu, ngập ngừng nói: "Có... khụ, một loại đạo cụ... có thể chế ngự được Alpha."
"Đạo cụ?" Hồ Tử Uyển đôi mắt còn đẫm lệ, mờ mịt nhìn nàng.
"Là... một loại còng tay đặc chế." Tô Thành liếc ra ngoài cửa sổ, cố tìm từ, "Còn có một chiếc vòng cổ đặc thù, vốn là nguyên bộ... dùng chung..."
Tất nhiên trong bộ còn kèm roi da, xiềng xích, nhưng nàng không dám nói ra.
Còng tay? Vòng cổ?
Chỉ nghe những từ đó, ánh mắt Lăng Nguyệt Tịch liền híp lại, tràn đầy tìm tòi và... xúc động.
Tô Thành bắt đầu hối hận, sao bản thân lại nhiều miệng đến thế... Rõ ràng chỉ cần để Đường Cấm xuống xe là xong, sao nàng lại mềm lòng lỡ lời?
Bị Lăng Nguyệt Tịch nhìn chằm chằm như hổ rình mồi, toàn thân nổi da gà, Tô Thành dứt khoát nhắm mắt, cắn răng: "Ai ya, chính là cái vòng cổ đó có thể vòng qua sau gáy, chỉ cần ấn điều khiển thì dòng điện sẽ k*ch th*ch tuyến thể, Alpha lập tức ngoan ngoãn. Thêm cả còng tay trói buộc nữa thì... thì..."
Tùy ý sắp đặt sao...
"Có phải sẽ rất đau không?" Hồ Tử Uyển còn chưa kịp nghĩ sâu xa, chỉ nghe đến k*ch th*ch tuyến thể thì lập tức lo lắng, giọng nghẹn ngào: "Hơn nữa... chúng ta đâu có cái đó."
"Có chứ." Tô Thành nói: "Ta không phải từng thuận tay lấy từ Trào Phong gia một đống đồ à, để cả trong bao tải đó. Chỉ cần nàng không ra tay làm hại ai, tự nhiên sẽ chẳng cần dùng đến điện giật."
Mấy thứ đó vốn dĩ nàng định tìm cơ hội lén xử lý, nếu không vì hai người kia, nàng tuyệt sẽ không để lộ ra.
"Vậy sao, ta còn chưa kịp xem."
Nếu có thứ có thể trói buộc Alpha, dĩ nhiên là tốt nhất: vừa giữ được Đường Cấm, lại vừa đảm bảo an toàn cho mọi người.
Chỉ là, trong lòng Hồ Tử Uyển vẫn luôn tin rằng, Đường Cấm sẽ không làm hại ai.
"Ngươi biết nhiều ghê." Lăng Nguyệt Tịch khẽ ghé sát tai nàng nói nhỏ.
Hồ Tử Uyển vì khóc mà choáng váng, không nghe ra ẩn ý, nhưng đâu có nghĩa là không hiểu.
Loại đạo cụ này ở Mãn Đình Phương cũng chẳng hiếm, song đều để cho Omega dùng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!