Chương 22: (Vô Đề)

Tô Thành chạy vội đến, trong tay vẫn chưa kịp buông cây cuốc, sải bước tới trước xe, khom người nhìn vào trong qua cửa sổ.

Lăng Nguyệt Tịch hơi sững lại trước dáng vẻ ấy, còn chưa kịp mở miệng thì Thi Vân Khởi đã bật cười nói:

"Ta còn tưởng ngươi muốn hô lên "sư phụ bị yêu quái bắt đi" nữa chứ ~"

Đúng là đồ chọc tức người ta.

Nụ cười vừa kịp nở trên môi Tô Thành suýt nữa đông cứng lại, nàng vội xoay người ném cây cuốc sang ven đường.

Một cơn gió lạnh thoảng qua, nữ nhân đã đỡ cửa xe, nhẹ nhàng bước lên.

Mọi người vừa ngồi yên, Phác Phác liền đạp ga, xe tiếp tục lăn bánh.

Lăng Nguyệt Tịch bình thản quan sát nàng. Trời đã bắt đầu trở lạnh, vậy mà người này lại mặc ít đến lạ, chỉ khoác chiếc áo hai dây hở vai.

Khác hẳn thân thể mềm mại của một Omega, eo của Tô Thành mảnh mà săn chắc, đường nét cơ thể hiện rõ qua lớp áo, từ eo hông kéo dài xuống dưới, chỉ tiếc bị chiếc quần cản lại không nhìn tiếp được...

"Tịch Tịch?" Tô Thành vẫy bàn tay trước mặt nàng, thắc mắc: "Sao từ lúc ta lên xe ngươi cứ thất thần mãi vậy? Ngươi không nhớ ta sao..."

Lăng Nguyệt Tịch nhanh chóng thu lại ánh mắt, giả vờ thản nhiên hỏi:

"Chân đã lành chưa?"

"Gần như ổn rồi. Ta còn có thể xuống đất làm ruộng nữa kia." Tô Thành chớp mắt, tỏ vẻ chờ khen ngợi, "Mấy ngày nay ta rất ngoan. Ngươi có phải nên thưởng ta không?"

Tuy hỏi, nhưng ngữ khí lại đầy khẳng định.

Khóe môi Lăng Nguyệt Tịch khẽ cong:

"Vậy muốn thưởng gì?"

Tô Thành híp mắt cười, chỉ chỉ vào gương mặt mình.

"Ai u, giới trẻ bây giờ nha." Thi Vân Khởi vừa nhìn kính chiếu hậu làm mặt quỷ vừa chọc ghẹo, "Thế nào Phác Phác, học xong chưa?"

"......"

Lăng Nguyệt Tịch ngồi yên, không đáp.

"Không thưởng thật sao?" Tô Thành lập tức nhào tới hôn "chụt" một cái, cười khúc khích: "Thế thì ta tự thưởng cho mình vậy ~"

Khóe mắt liếc về phía "kẻ chọc phá", nàng hừ nhẹ: Thấy chưa, ta mới là chính thất ~

Lăng Nguyệt Tịch giơ tay chạm khẽ trán nàng, oán trách:

"Ngồi yên."

"Còn thẹn thùng kìa ~"

"Câm miệng."

"Ai..." Thi Vân Khởi phe phẩy quạt thở dài: "Ta quả nhiên vẫn quá sĩ diện."

Hừ, thời buổi này sĩ diện đâu có ăn được cơm!

Tô Thành quay đầu làm mặt xấu, rồi dịu dàng nói:

"Ngươi đi đường dài chắc mệt rồi, nằm xuống nghỉ một lát đi?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!