Chương 21: (Vô Đề)

Dựa vào lời Phác Phác, Tô Thành phỏng đoán Thủy Liêm Động chính là "căn cứ bí mật" của Hồng Tụ Chiêu, nơi cất giấu toàn bộ vũ khí và công nghệ cao.

Khi mở miệng hỏi, trong lòng nàng cũng hơi căng thẳng. Có lẽ vì chưa thật sự tin tưởng, nên Lăng Nguyệt Tịch chưa từng nhắc tới Thủy Liêm Động với nàng. Câu hỏi này chẳng qua chỉ là phép thử Hồ Tử Uyển; nếu đối phương đồng ý thì tốt, nếu không thì nàng cũng đã chuẩn bị sẵn lý do để thoái thác.

"Chuyện khác thì được, duy chỉ việc này là không." Hồ Tử Uyển nghiêm túc lắc đầu, "Nếu Nguyệt Tịch đã hứa với ngươi rồi, vậy chờ nàng trở về, để chính nàng đưa ngươi đi bái kiến."

"Hảo thôi..." Quả nhiên không được.

Thấy đối phương dứt khoát từ chối, Tô Thành cũng không dám dây dưa thêm, chỉ nghĩ: xem ra phải khiến Lăng Nguyệt Tịch gật đầu mới được.

"Đúng rồi, chỗ lần trước chúng ta lấy từ Trào Phong, bây giờ để đâu rồi?"

Hồ Tử Uyển dừng đũa: "Ăn xong rồi ta dẫn ngươi đi."

"Ăn gì nữa, giảm béo đi!" Tô Thành kéo tay nàng lôi ra ngoài, còn trêu: "Ngực to mà ngốc nghếch!"

"Phi! Ngươi ghen với ta có phải không!"

Hai người từ nhà bếp men theo con đường lát đá vụn bên sườn núi, chẳng mấy chốc đã tới trước căn nhà gỗ cũ nát.

Hồ Tử Uyển chỉ tay: "Đều để trong này."

Tô Thành gật đầu, đẩy cửa bước vào.

Bên trong lâu ngày không ai dọn dẹp, bụi bám khắp nơi, xà nhà còn phủ đầy mạng nhện. Trên mặt đất bày bừa bộn những chiếc rương lớn nhỏ, các loại tài liệu và công cụ chất đống lộn xộn.

Nhìn quanh một vòng, Tô Thành bỗng hỏi: "Nơi này trước kia có người ở sao?"

Hồ Tử Uyển ngẩn ra, theo ánh mắt nàng nhìn về góc phòng, nơi đó còn có một chiếc giường đơn sơ.

"Đúng vậy..." Nàng trầm giọng đáp, đá nhẹ bao tải bên cạnh, "Đồ đạc còn chưa kịp thu dọn."

"Ồ." Tô Thành ngồi xổm xuống, kéo khóa bao tải rồi thuận miệng hỏi: "Vậy ai từng ở đây?"

"... Lăng Nguyệt Tịch."

Động tác của Tô Thành khựng lại, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Hồ Tử Uyển, không tin nổi.

"Các ngươi chẳng lẽ lại để mặc Tịch Tịch của chúng ta sống một mình trong núi rừng heo hút thế này?"

Nhà của những người khác đều xây sát bên cạnh, nhìn qua còn tươm tất.

Hồ Tử Uyển liền đá nàng một cước, khoanh tay chống hông tức giận: "Ta mà ép nàng chắc!"

Người phụ nữ đó chịu ở riêng, đã là tốt lắm rồi!

Tô Thành bị đá ngã ngồi, không phản kích, chỉ nhếch môi cười lạnh: "Đường Cấm thích thục nữ."

"Khụ." Hồ Tử Uyển vừa nãy còn hùng hổ, nay lại ho khan, nhỏ giọng: "Là nàng khăng khăng muốn dọn ra, bọn ta khuyên không nổi."

"Tội gì chứ? Căn viện vắng vẻ thế kia có gì thoải mái."

"Đại khái nàng không muốn làm phiền người khác." Hồ Tử Uyển vén tóc, giọng chùng xuống, " Kỳ phát nhiệt của nàng... không giống người thường. Ngươi còn chưa chứng kiến đâu."

Mới đầu, mọi người trong trại còn lo lắng, cùng nhau thức trắng canh giữ, nhưng dần dần thì sao? Mỗi tháng đều xảy ra, lần nào cũng liên lụy cả trại. Lăng Nguyệt Tịch mẫn cảm thế, sao có thể không nhận ra ánh mắt sợ hãi và mệt mỏi của mọi người?

Tô Thành đúng là chưa từng tận mắt thấy. Lần trước vào kỳ, Lăng Nguyệt Tịch vừa trở về đã sinh bệnh, không còn sức mà giãy giụa. Nhưng nhìn quanh căn phòng — tường nứt, sàn lún, vết tích khắp nơi — dường như đều kể lại sự điên cuồng của nàng lúc đó.

"Trình Tô." Hồ Tử Uyển bất chợt nghiêm túc, gương mặt trịnh trọng hiếm thấy, "Ta biết yêu cầu này khó, nhưng ta luôn nghĩ chỉ có ngươi mới làm được..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!