Chương 18: (Vô Đề)

Lăng Nguyệt Tịch, nhân vật trong nguyên tác được khái quát bằng bốn chữ: âm tình bất định, phát rồ.

Trước kia, Tô Thành chỉ đọc qua văn tự, cảm giác nhạt nhòa, không hề đặt nặng cảm xúc. Nhưng giờ khắc này, nàng rốt cuộc đã tự mình thể nghiệm.

Hôm qua còn khanh khanh ta ta, ngọt ngào triền miên, vậy mà chớp mắt đã vung súng chĩa thẳng vào người, sắc mặt đổi còn nhanh hơn lật trang sách.

Vừa ngã xuống đất, đôi chân run rẩy không còn chút sức, nàng quỳ gối xuống nền lạnh.

"……"

"…… Tha mạng đi, nữ vương đại nhân." Đầu óc căng cứng, lời vừa ra khỏi miệng đã thành phản xạ vô thức.

Mà cảnh tượng lúc này, thật sự có cảm giác "gần vua như gần hổ".

Mấy ngày qua, "ái phi khuynh quốc khuynh thành" được sủng ái vài phần, tưởng đâu đã làm rung động đế vương. Không ngờ, đối phương chưa từng động tâm, chỉ coi nàng như món đồ chơi. Vui thì thưởng, chọc giận thì giết.

Mọi việc đều tùy hứng, mặc ý tung hoành.

Quả thật là một vị vương hỉ nộ vô thường, vô tình đến cực điểm!

Càng nghĩ càng thấy uất ức, Tô Thành ôm mặt bật khóc:

"Thần thiếp thật sự oan uổng! Chuyện này đều tại cái tiện nhân Hồ Tử Uyển kia……"

"Oan uổng?" Lăng Nguyệt Tịch cười lạnh, "Miệng lưỡi ngươi chỉ toàn lời dối trá. Ban đầu tiếp cận ta, sau lại tiếp cận Tử Uyển, khổ công chuẩn bị rốt cuộc là vì mục đích gì?"

Trong phòng ánh sáng lờ mờ, chỉ có một ngọn đèn leo lét. Lăng Nguyệt Tịch đứng bên bàn gỗ, trên bàn vương vài mảnh linh kiện rời rạc, cạnh đó còn có một giỏ đào.

Đào này hái từ rừng dưới chân núi, Hồng Tụ Chiêu thỉnh thoảng đưa tới cho nàng, nhưng chưa từng thấy nàng ăn bao giờ.

Trong phòng vẫn giữ nguyên dáng vẻ cũ, ngoại trừ vài món đồ chơi lần trước mang về. Ngoài con dao ngọt chủ cũ để lại, hầu như chẳng có gì thêm.

Trong lòng Tô Thành thoáng run, thầm kêu: người này vẫn còn nghi ngờ nàng! Bao công sức, thậm chí tàn phế một chân, liều mình dẫn người vào cướp trại… công lao khổ cực đâu phải ít. Chẳng lẽ vậy vẫn chưa đủ để nàng tăng chút hảo cảm sao!?

Đối mặt đại ma vương đang nổi nóng, nếu cãi lý e rằng càng bị coi là ngụy biện. Chỉ có thể dùng cách ngược lại.

"Nhìn ra ta đã khổ tâm chuẩn bị kỹ?" Tô Thành thu lại vẻ hoảng loạn, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt xanh biếc, khóe môi nhếch lên một nụ cười xấu xa, trầm giọng:

"Đại đương gia thông minh như thế, không ngại đoán thử mục đích của ta?"

Lăng Nguyệt Tịch chau mày, tim khẽ động, sắc mặt càng thêm lạnh lẽo:

"Ngươi tốt nhất nên rõ ràng mình đang nói gì."

"Thế nào, là thật đoán không ra, hay không dám đoán?" Tô Thành chậm rãi tiến lên, cười mị hoặc, cho đến khi nòng súng chạm ngực mới dừng lại.

"Mục đích của ta… không phải chính là ngươi sao?"

Trong mắt nàng ánh lên tia nhu tình, liếc mắt đưa tình nhìn thẳng đối phương. Không hiểu vì quá sợ hãi hay vì điều gì khác, khi thốt ra lời ấy, tim nàng lại đập nhanh thêm một nhịp.

Ngón tay nhẹ nhàng dọc theo nòng súng, đặt lên bàn tay đối phương, thì thầm:

"Không nhìn ra sao? Bao tâm tư ta bỏ ra, chẳng qua là để khiến ngươi cũng thích ta."

Lăng Nguyệt Tịch ngẩn người, dường như không ngờ nàng sẽ nói vậy:

"Lời ngon tiếng ngọt."

Cảm giác đối phương thoáng buông lỏng, Tô Thành lập tức xoay cổ tay nàng, thân hình nghiêng áp sát:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!