Cổ bị Hồ Tử Uyển gắt gao siết chặt, hơi thở của Tô Thành toàn ngập tràn hương rượu nồng đậm đến mê muội.
Đến lúc này, nàng mới khắc sâu mà nhận ra — rượu tuyệt đối không phải thứ tốt lành gì.
Trong tình huống trước mắt, nói gì cũng sai. Càng phản kháng, đồng đội heo kia lại càng ra sức...
Nàng bất đắc dĩ vỗ nhẹ hai cái lên cánh tay Hồ Tử Uyển, rưng rưng bỏ cuộc, không còn giãy giụa.
Không chỉ da đầu lạnh buốt, toàn thân nàng còn có cảm giác như bị treo ngược lên rồi hung hăng quật xuống, đau đến tận xương tủy.
Đợi đến khi con mồi thôi kháng cự, Hồ Tử Uyển mới chịu buông lỏng tay, cúi đầu vỗ vỗ mặt nàng, giọng ngái ngái rượu:
"Tô Tô? Bị nghẹt chết rồi à?"
— Đã chết.
Ngươi cũng mau đi theo luôn đi.
"Thật là... tiện tay sát người khác một mạng." Bên cạnh, một nữ tử tóc dài phe phẩy chiếc quạt nhỏ, nửa che khuất gương mặt, chỉ để lộ đôi mắt đào hoa cong cong cười tủm tỉm. Nàng liếc sang Lăng Nguyệt Tịch, trêu chọc:
"Không ngờ tàn A cũng biết đoạt người như vậy? Còn ra vẻ trân quý lắm kia."
Nghe thế, Hồ Tử Uyển lập tức dựng người phản bác:
"Tô Tô không phải hạng tàn A bình thường đâu!" Nàng còn chỉ sang Tô Thành — người vừa rồi đã phối hợp cùng Đường Cấm dựng cầu bắc qua — mà nói tiếp:
"Hạnh phúc của ta đều nhờ nàng đó!"
"À ~ hạnh phúc...?"
Tô Thành: ???
Nữ nhân này là ai thế? Sao có thể ba phải đến vậy?
"Khụ khụ!" Nàng vội chen ngang, cố giãy ra khỏi vòng tay đồng đội heo, cười gượng:
"Không phải đâu, nàng uống say quá rồi, lời nói chẳng tính làm gì. Ngày mai các ngươi hỏi lại thì biết, nàng nhất định hối hận đến mức lăn lộn khóc lóc."
"Ngươi đúng là hiểu nàng thật." Người vẫn luôn im lặng bỗng khẽ cười, từ bên cạnh cầm chén rượu sạch đặt "phành" một tiếng xuống bàn. Nàng nhướng mắt liếc Tô Thành, lạnh nhạt nói:
"Rót rượu."
Nụ cười của Lăng Nguyệt Tịch vẫn đẹp như hoa, thoạt nhìn dường như tâm tình không tồi... nếu bỏ qua việc bàn gỗ vừa bị gõ nứt một vết nhỏ.
Nữ tử tóc dài kia ngạc nhiên chớp mắt:
"Ơ? Tịch Tịch, ngươi không phải vốn không thích loại đào hoa tửu này sao?"
— Tịch Tịch? Gọi thân mật đến vậy?
Chẳng lẽ kẻ chuyên chọc ghẹo này chính là Thi Vân Khởi...?
Tô Thành lúc này mới cẩn thận đánh giá đối phương. Nữ tử trước mặt dáng người uyển chuyển, một thân thanh y, mái tóc đen như thác. Đôi mắt đào hoa khẽ điểm lệ chí, khi nhìn người tràn đầy phong tình.
Quả thật là một đại mỹ nhân.
Hai người hôm nay hình như vẫn luôn kề cận nhau, mối quan hệ hiển nhiên không đơn giản.
"Đương, đương—" hai tiếng gõ bàn vang giòn, kéo Tô Thành khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!