Chương 1: (Vô Đề)

Ngực đau đớn càng lúc càng dữ dội.

Tô Thành mí mắt nặng trĩu, không sao mở ra nổi. Vừa định cử động một chút, cơn đau nơi vết thương liền ập tới khiến nàng bật ra tiếng r*n r*.

Trên tay hình như còn mang găng, quần áo trên người cũng không phải loại rộng thùng thình thường ngày, mà ngay ngắn thẳng thớm như một bộ chế phục.

Rõ ràng trước đó nàng vẫn còn ngủ ở nhà, sao lại biến thành thế này?

Ngực giống như bị bắn một phát súng, chỉ hơi nhúc nhích cũng đau tới chết đi sống lại. Nếu đây là mơ thì cũng quá thật đi!

Mũi nàng thoáng động, vậy mà lại ngửi thấy mùi máu tươi...

"Ồ? Ăn một thương của Nguyệt Tịch mà còn chưa chết?" Giọng nữ lạ lẫm vang lên từ gần đó.

Cái quái gì vậy?

Chẳng lẽ nàng thật sự bị đâm một thương?

Đầu óc rối loạn, nghe lời kia xong Tô Thành mới để ý đến việc trên người mình vẫn còn chảy máu. Nàng cắn răng đưa tay che ngực, lập tức cảm nhận máu thấm ướt găng.

th* d*c khó nhọc, mỗi lần hít vào ngực như bị xé toạc. Đau đến mức ngay cả khóc cũng quên.

Dốc sức chín trâu hai hổ mới hé được một khe mắt, tầm nhìn mơ hồ chỉ thấy màn đêm mịt mờ, mặt đất vương vãi la liệt thi thể, máu tươi loang lổ.

Sao lại thành ra thế này?

Đây tuyệt không phải nhà nàng, chẳng lẽ là vùng núi hoang vu nào đó? Hay bị bắt cóc?

Nếu là bắt cóc thì cũng không đến mức giết con tin ngay lập tức chứ!

"Khụ..." Tô Thành mở miệng ho ra một ngụm máu, chảy dọc theo chiếc mặt nạ rơi tí tách xuống vạt áo. Nàng khó nhọc lên tiếng: "Ngươi muốn gì, ta đều có thể cho..."

Dù sao nàng cũng chẳng có tiền.

"Thật sao? Vừa rồi chẳng phải còn quật cường?" Lại một giọng nữ vang lên, thanh lãnh dễ nghe nhưng mang theo ý cười giễu cợt, lạnh lẽo đến gai người.

Ngẩng đầu nhìn về phía âm thanh, trong tầm mắt mờ mịt chỉ thấy một nữ nhân mặc hắc y, dáng người cao gầy, đang xách trường thương bước từng bước lại gần.

Chiếc áo khoác dài vờn theo bước chân nàng ta, tựa hoa nở dưới mỗi bước đi.

Đến trước mặt, nữ nhân ưu nhã cúi xuống, một ngón tay nâng cằm Tô Thành, hơi thở dịu dàng phả tới: "Nhưng ta chỉ muốn mạng ngươi."

Giọng nói mềm mại mà quyến diễm, khiến tai run lên, toàn thân lạnh buốt.

Cùng lúc ấy, hương thảo dược nồng nàn phả tới, nhưng Tô Thành lại mơ hồ ngửi thấy một tia bạc hà thanh ngọt.

Mùi hương ấy như lửa đốt, che lấp nỗi sợ hãi, khiến nàng giống như kẻ lạc sa mạc lâu ngày bất chợt gặp giọt nước trong lành

- vẫn thấy quá ít, quá xa.

Nàng tham lam hít sâu mấy hơi, tuyến thể nơi sau gáy dần nóng lên, luồng nhiệt truyền khắp người, bất ngờ mang đến một chút sức lực.

Ý thức mơ hồ, nàng dường như nghe thấy mùi hương nhạt nhòa tỏa ra từ sau gáy. Giây tiếp theo, cơ thể không khống chế được mà lao vào nữ nhân kia.

"Nguyệt Tịch!"

Một tiếng kinh hô vang lên, nhưng đầu óc Tô Thành càng thêm mụ mị, mặc kệ vết thương, chỉ cảm thấy cơ thể mềm mại lạnh mát dưới thân...

Nàng ôm chặt đối phương, không nhịn được dụi mặt vào cổ người ta. Vừa định cắn xuống, lại vướng cái mặt nạ mỏng trên mặt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!