Chương 49: (Vô Đề)

Mạc Du Tâm cầm bút phác họa lên trên miếng ngọc, rất nhanh hình dạng một tiểu trư đáng yêu ngây thơ liền xuất hiện trên bề mặt ngọc, cô cầm dao khắc theo từng đường nét tiểu trư đã vẽ ra, rồi dùng máy mài ngọc, tiểu trư hoàn chỉnh đã mài xong, sau đó là đánh bóng một hồi, chờ làm xong tiểu trư cũng đã 9 giờ.

Mạc Du Tâm vội cất tiểu trư vào túi, bắt xe về trường, lúc về cô có đặt thêm phần ăn nhờ để trên bàn ở cửa ra vào ký tức, mang theo đồ ăn Mạc Du Tâm vội về phòng ký túc.

Mấy hôm nay vừa khắc ngọc vừa học, Mạc Du Tâm thực sự cũng thấy mệt, ăn cơm tối xong đi tắm thì nằm xuống đã ngủ, ngủ đến sáng hôm sau hơn 10 giờ, may mắn là hôm nay không có tiết học nào.

Mạc Du Tâm ngồi dậy nhìn mấy bạn cùng phòng, vậy là cô dậy sớm nhất phòng sao? Trần Qua lúc này còn đang ngủ say, nhìn bộ dạng này chắc là mọi người định ngủ đến trời tối rồi.

Mạc Du Tâm muốn đi chợ mua chút dây dù, dự định bện dây để cho bảo bảo được đeo tiểu trư kia, cũng tiện để cho bảo bảo chơi đùa, nghĩ vậy liền đứng dậy dọn dẹp.

Tắm một chút rồi ra ngoài, Mạc Du Tâm thay cái váy dài màu xanh bó eo mình thích nhất rồi ra ngoài, mấy hôm nay ở xưởng khắc ngọc, cô không thể mặc được cái váy mình thích rồi, vì mỗi lần tới xưởng trên người đều dính bụi bặm.

Hiện tại cũng đã có thời gian mặc nó, thay đồ xong thì trang điểm tinh xảo một chút, tâm tình Mạc Du Tâm cũng đã tốt hơn.

Ở chợ dây đeo ngọc có nhiều loại, Mạc Du Tâm vẫn chọn màu đỏ, cô muốn Tiểu Nguyệt Lượng được hồng hồng hỏa hỏa, kiện kiện khang khang.

Cô liền mua nó rồi mượn cái bật lửa của nhân viên, tự mình bện dây. Mạc Du Tâm vốn khéo tay, rất nhanh sợi dây được bện thật đẹp mắt, phối cùng tiểu trư ngây thơ đáng yêu thì rất là hợp.

Mạc Du Tâm cất tiểu trư xong thì quay về trường, vội tới dưới lầu ký túc xá của Tô Ngữ Băng, Mạc Du Tâm gọi điện cho Tô Ngữ Băng.

Tô Ngữ Băng làm thêm ở quán trà sữa vào buổi chiều, lúc này đang ở trong phòng chơi đùa với bảo bảo, bảo bảo đang ngồi trong lòng Tô Ngữ Băng chơi con hổ bông, nghe thấy di động của mẹ vang lên, ánh mắt bảo bảo sáng lên chỉ vào di động "nha nha nha" vài tiếng, nàng rất tò mò với cái hộp hình chữ nhật biết phát ra tiếng kia.

Tô Ngữ Băng buồi cười nhéo nhéo tay nhỏ của bảo bảo cười nói: "mẹ nghe rồi, vậy cùng nghe điện thoại nha, để xem là ai gọi đến cho chúng ta đây?"

Tô Ngữ Băng nói rồi cầm di động tới trước mặt bảo bảo, thấy số của Mạc Du Tâm gọi, khẽ cười nói với bảo bảo: "là người xấu gọi đến a, Tiểu Nguyệt Lượng muốn nghe không?"

Bảo bảo không hiểu Tô Ngữ Băng đang nói cái gì, nhưng cũng không ảnh hưởng nàng nói tiếp "nha nha", cái miệng nhỏ của bảo bảo một bên đáp lời, tay còn quơ quơ muốn lấy di động của Tô Ngữ Băng chơi.

Tô Ngữ Băng nghĩ một chút, chuyển điện thoại đến bên cạnh mặt bảo bảo.

Bảo bảo tò mò a, tuy nàng không biết đây là cái gì, nhưng nàng biết mẹ hay nói qua cái thứ này, cho nên bảo bảo học theo Tô Ngữ Băng hướng về điện thoại "nha nha nha" rồi lại "nha nha" cười vui vẻ, Tô Ngữ Băng cũng bị bộ dạng đáng yêu của bảo bảo chọc cười.

Mạc Du Tâm định nói qua điện thoại thì nghe thấy tiếng con nít manh manh gọi, trong lòng Mạc Du Tâm mềm nhũn, nước mắt xém chút rơi ra, vậy là âm thanh vừa rồi của Tiểu Nguyệt Lương sao?

Cô nghe tiếng cười vui vẻ của bảo bảo bên kia, chính mình cũng vui vẻ theo, vội nói với Tiểu Nguyệt Lượng bên kia: "Tiểu Nguyệt Lượng, mami là mami của con a, Tiểu Nguyệt Lượng có muốn mami không? nói mấy câu cho mami nghe một chút được không?"

Bảo bảo nghe thấy trong cái hộp có tiếng người nói, tuy nàng nghe không hiểu, nhưng cảm thấy chơi thật vui, lại vừa cười vừa hướng vào điện thoại kêu "nha nha, ha ha, nha nha!"

Mạc Du Tâm vui đến phát điên, không ngờ mình có thể được nói chuyện với bảo bảo, mặc dù nghe không hiểu bảo bảo "nha nha" cái gì, nhưng Mạc Du Tâm cũng hài lòng.

Tô Ngữ Băng thấy bảo bảo ôm điện thoại chơi không buông, bất đắc dĩ thả bảo bảo xuống giường nhỏ, nhân cợ hội lấy di động ra, nhét hổ bông vào cho bảo bảo ôm, coi như treo đầu dê bán thịt chó.

Bảo bảo mở to mắt, cái hộp chữ nhật trong tay đâu rồi? sao lại thành hổ bông rồi, nhìn lại mẹ bên kia, mẹ đang cầm cái hộp chữ nhật nói chuyện a, bảo bảo đưa hai tay lên quơ quơ với Tô Ngữ Băng kêu "nha nha nha!" dùng hành động biểu thị sự bất mãn của mình, đồng thời muốn đòi điện thoại lại chơi.

Phó Chi Đào thấy hết, nàng vội cười lên, Tiểu Nguyệt Lượng cũng thật đáng yêu, vội đi tới cầm trống lắc chơi với bảo bảo.

Tiểu Nguyệt Lượng chỉ là con nít, lực chú ý nhanh bị trống lắc hấp dẫn, quên mất muốn có di động chơi, ngược lại cùng Phó Chi Đào chơi trống lắc.

Tô Ngữ Băng lúc này mới nói chuyện với Mạc Du Tâm: "sao vậy? có chuyện gì tìm tôi sao?" nàng mới chơi cùng bảo bảo, lúc này âm thanh còn có tiếu ý.

Mạc Du Tâm muốn nói thêm hai câu với bảo bảo, kết quả lại bị đổi người rồi? "Ngữ Băng, Tiểu Nguyệt Lượng đâu? sao mình mới nói hai câu đã đi rồi a? cho mình nói thêm hai câu với con nữa đi."

Trong giọng nói của Mạc Du Tâm có sự ủy khuất.

Tô Ngữ Băng cười khẽ một tiếng nói: "cô có nói thì nghe hiểu Tiểu Nguyệt Lượng nghe có hiểu cái gì đâu, tôi vất vả mới lấy lại được điện thoại, không thể đưa cho Tiểu Nguyệt Lượng được, nếu không con sẽ đòi không chịu buông, có chuyện gì vậy?"

Mạc Du Tâm vừa mới nghe tiếng bảo bảo trong lòng còn chút ngứa ngáy, nghĩ đến tiểu tử kia đeo ngọc tiểu trư vào rồi nhất định rất đáng yêu, "thật ra cũng không có gì, mình khắc cho Tiểu Nguyệt Lượng chút đồ trang sức, ngọc này cũng không tệ, muốn hỏi bạn có rảnh không? có thể xuống lầu lấy không?"

"Tự cô khắc?" Tô Ngữ Băng hơi nghi hoặc một chút hỏi, nhà nàng hơn phân nửa là kinh doanh ngọc, vì vậy Tô Ngữ Băng cũng không lạ gì với ngọc, hơn nữa cha nàng thường hay sưu tầm các loại ngọc, từ nhỏ đến lớn Tô Ngữ Băng cũng từng được thấy qua không ít loại ngọc mắc tiền, nhưng mà nàng lại không hề biết Mạc Du Tâm còn làm được cái này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!