Giang Cẩm Hoa đã nấu xong món bánh nướng thịt xông khói hầm cải thảo, ăn một bát nóng hổi vào là Diệp Thanh cảm thấy cả người không còn mệt mỏi nữa.
Sau khi ăn xong dọn dẹp đơn giản một chút, ba người liền vào trong lều nghỉ ngơi. Tiểu bảo bối vẫn chưa buồn ngủ, đưa tay chỉ về phía đoàn xe, "Chỗ đó sáng quá à."
Giang Cẩm Hoa véo nhẹ má muội muội, cười nói: "Người ta đông người, đương nhiên sáng sủa rồi. Ngoan nào, lại đây ngủ đi."
"Dạ~" Tiểu cô nương ngoan ngoãn chui vào chăn, nằm cạnh tỷ tỷ chuẩn bị đi ngủ.
Diệp Thanh tựa ở đó vẫn chưa ngủ, kỳ mẫn cảm của Giang Cẩm Hoa đã qua, hai người các nàng vẫn thay phiên nhau canh đêm, đêm nay nửa đầu là Diệp Thanh gác.
Dần dần, âm thanh ồn ào xung quanh lắng xuống, không ít dân chạy nạn sau khi chuẩn bị xong đều đi nghỉ, bên đoàn xe kia cũng yên tĩnh trở lại.
Sắp đến giờ Tý, Diệp Thanh dậy thêm củi vào đống lửa, từ xa mơ hồ truyền đến tiếng vó ngựa, Diệp Thanh không chắc chắn, dứt khoát nằm xuống một khoảng đất trống để nghe ngóng, tiếng vó ngựa rất hỗn loạn, rõ ràng không phải chỉ một hai con.
Diệp Thanh lập tức đứng dậy, nhanh chóng đi đến chỗ xe gỗ đem thu vào không gian, sau đó vội vàng chạy đi gọi Giang Cẩm Hoa và tiểu bảo bối.
"Cẩm Hoa, Dạng Dạng, mau dậy, có thể có chuyện rồi."
Giang Cẩm Hoa vội ngồi dậy, ôm lấy tiểu bảo bối còn đang buồn ngủ, "Có chuyện gì vậy?"
"Có tiếng vó ngựa đang tiến về phía chúng ta, số người chắc chắn không ít, chúng ta phải mau rời đi." Diệp Thanh vừa nói vừa kéo Giang Cẩm Hoa đứng lên.
"Mau, hai người đến chỗ ngựa đợi ta trước."
Giang Cẩm Hoa trong cơn hoảng loạn ôm lấy tiểu bảo bối chạy về phía con ngựa, Diệp Thanh thì nhân cơ hội đó đem chăn mền và những vật dụng khác thu hết vào không gian.
Sau đó cô lập tức chạy đến bên ngựa, định đỡ Giang Cẩm Hoa lên ngựa, nhưng đã không kịp nữa rồi.
Tiếng còi và tiếng hô vang lên từ bốn phương tám hướng, xem ra những người đó đang dồn về phía các nàng. Trong tình huống này mà liều mạng xông ra thì e rằng sẽ trở thành kẻ bị nhắm *****ên.
Diệp Thanh vội kéo Giang Cẩm Hoa ngồi xổm xuống, tiện tay vốc một nắm tro đất dưới đất bôi thẳng lên mặt Giang Cẩm Hoa, đồng thời lén thu ngựa vào không gian.
Các nàng cả ngày ăn gió nằm sương, trang phục chẳng khác gì dân chạy nạn bình thường, chỉ là nếu để con ngựa lù lù ở đây, chẳng khác nào nói với người ta rằng "ta là miếng mồi béo bở", quá nổi bật rồi.
Diệp Thanh bôi mặt Giang Cẩm Hoa thành lem nhem, không nhìn ra được dung mạo vốn có, sau đó cô lại bôi lên mặt tiểu bảo bối.
Cuối cùng, tiểu bảo bối vốn trắng trẻo liền bị cô bôi đen sì sì, ngay cả bản thân Diệp Thanh cũng vậy, lại vốc thêm nắm đất, trát mặt mình thành dạng mèo hoa đen.
Diệp Thanh ngồi xổm bên ngoài gốc cây, che chắn cho Giang Cẩm Hoa và tiểu bảo bối ở bên trong. Mà những người ở xa xa kia cũng dần dần hiện thân.
Diệp Thanh lén nhìn ra ngoài, chỉ thấy người nào người nấy đều cầm đao trong tay, là một đám sơn tặc đông nghịt, có người cưỡi ngựa, có người đi bộ, từng tên từng tên hống hách kiêu ngạo, hận không thể để toàn thiên hạ biết bọn chúng đến rồi.
Diệp Thanh liếc về phía xa, chỉ thấy nơi ánh đuốc rọi tới có mấy dân chạy nạn định bỏ chạy, kết quả lập tức bị sơn tặc ở vòng ngoài chém giết, máu tươi bắn tung tóe khắp nơi, thế mà đám sơn tặc kia lại càng thêm phấn khích.
Diệp Thanh ước lượng sơ qua, sơn tặc ở vòng ngoài còn nhiều hơn nữa, có thể lên tới hàng trăm người, trong lòng cô cũng trầm xuống.
Đám sơn tặc đi về phía Diệp Thanh và mọi người, vừa nhìn dáng vẻ sợ sệt của dân chạy nạn xung quanh, vừa lớn tiếng nói: "Mấy người tốt nhất đừng có bỏ chạy, nơi này đã bị người của chúng ta bao vây trong ngoài, chạy ra ngoài thì chỉ có con đường chết. Ngoan ngoãn đi theo bọn ta về, còn có thể giữ được mạng."
"Đúng đấy, cứ ngoan ngoãn ôm đầu ngồi yên, còn có thể bớt chịu khổ một chút."
Diệp Thanh cúi đầu thấp, thực tế thì đang dùng khóe mắt để quan sát bọn sơn tặc. Những tên đó có vẻ rất thích thú với vẻ sợ hãi của đám dân chạy nạn, hớn hở tiến về phía đoàn xe.
"Mấy người tốt nhất nên biết điều một chút, nếu không phải vì con dê béo phía trước kia, bọn ta còn lâu mới thèm để mắt đến đám nghèo rớt mồng tơi các ngươi."
"Đúng thế, cướp mấy người này về cũng chỉ tổ tốn cơm."
"Ngũ ca, ngươi cũng không thể nói thế, sơn trại của chúng ta chẳng phải đang xây tường sao? Đại ca nói rồi, bọn Càn Nguyên thì bắt về làm khổ sai, còn Khôn Trạch và Trung Dung (Beta) ấy mà, hắc hắc hắc..."
Tên kia không nói tiếp, nhưng Diệp Thanh đã hiểu được ý tứ từ giọng điệu tục tĩu của hắn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!