Diệp Thanh cũng có chút ngượng ngùng, cô vẫn dùng tay trái bấu chặt lấy đùi trái của mình để đề phòng mất khống chế, sau đó cẩn thận ghé sát lại, từ từ truyền tín hương sang.
Giang Cẩm Hoa chỉ cảm thấy hương rượu nho xanh ngọt ngào từng chút từng chút một lan tỏa khắp cơ thể, mang theo chút mát lạnh, khiến nàng cảm thấy vô cùng dễ chịu. Ánh mắt nàng nhìn sang tay trái của Diệp Thanh, thấy Diệp Thanh lại đang bấu lấy đùi trái, nàng hơi nhíu mày
- nàng nhớ lần trước Diệp Thanh truyền tín hương cho mình cũng làm vậy, không đau sao?
Giang Cẩm Hoa nhìn một lúc, tầm mắt dần trở nên mơ màng, trong đáy mắt cũng phủ một lớp hơi nước nhè nhẹ. Tín hương của Diệp Thanh không có điểm nào chê, chỉ là... nếu hít vào quá nhiều thì sẽ bị say.
Chẳng bao lâu, Giang Cẩm Hoa đã bắt đầu đứng không vững, Diệp Thanh vội dùng tay phải đỡ lấy eo nàng, ngăn nàng ngã xuống, rồi mới tiếp tục truyền tín hương cho người trong lòng, cho đến khi cảm thấy đủ, còn Giang Cẩm Hoa trong lòng cô thì đã hoàn toàn say rồi.
Cả người Giang Cẩm Hoa mềm nhũn tựa vào Diệp Thanh, hai tay vô thức nắm lấy vạt áo của Diệp Thanh, hai má cũng ửng hồng, mặt nghiêng dụi nhẹ vào hõm vai Diệp Thanh, hệt như thật sự uống say.
Tiểu bảo bối lúc này lại xen miệng vào: "Tỷ lại đang làm nũng với tỷ Diệp nữa rồi, hì hì~"
Diệp Thanh nhắm mắt lại một lát, sau đó mở ra, liền thấy tiểu bảo bối không biết từ khi nào đã quay người lại, lúc này đang nhìn rất chăm chú.
Diệp Thanh bất đắc dĩ thở dài: "Muội quay lại từ lúc nào vậy?"
"Là lúc tỷ ôm tỷ Diệp làm nũng đó, muội rất ngoan, không có nhìn tỷ cắn tỷ ấy đâu." Tiểu bảo bối chớp đôi mắt to tròn, nói đầy vẻ vô tội.
"Nhóc con tinh quái." Diệp Thanh lắc đầu bất lực, sau đó dặn dò: "Ngoan ngoãn đợi một lát, ta sẽ bế tỷ muội lên xe, rồi quay lại bế muội lên."
"Dạ~" Tiểu bảo bối ngoan ngoãn gật đầu.
Diệp Thanh lúc này mới dùng một tay ôm lấy eo sau của Giang Cẩm Hoa, một tay móc lấy khuỷu chân nàng, bế Giang Cẩm Hoa đặt lên xe gỗ. Cô còn đắp thêm một cái chăn cho Giang Cẩm Hoa, để nàng có thể ngủ thoải mái hơn.
Chăm sóc Giang Cẩm Hoa xong, Diệp Thanh mới bế tiểu bảo bối lên, mỉm cười hỏi: "Dạng Dạng muốn nằm chơi hay ngồi chơi?"
"Nằm ạ." Tiểu bảo bối vui vẻ nói.
"Được." Diệp Thanh cười nhẹ, đặt tiểu bảo bối nằm bên cạnh Giang Cẩm Hoa, rồi đắp chăn cẩn thận cho đứa nhỏ.
Làm xong hết mọi việc, Diệp Thanh mới dắt ngựa tiếp tục lên đường, chẳng mấy chốc, họ lại trở về con đường lớn.
Không cần nghi ngờ gì, ba người bọn họ vừa xuất hiện trên đại lộ liền trở thành tiêu điểm, nhưng dù đám lưu dân có đói khát đến mấy, thì người có đầu óc vẫn còn, chẳng ai dám ra tay trên đường lớn.
Hơn nữa, thấy bộ dạng ung dung nhàn nhã của Diệp Thanh, người xung quanh lại càng không dám manh động.
Lại đi thêm khoảng một canh giờ, đến giờ Thân (khoảng bốn giờ chiều), Giang Cẩm Hoa đã tỉnh rượu gần hết. Tỉnh lại thì phát hiện mình đang nằm thoải mái trên xe ngựa, bên cạnh là muội muội đang ngủ say sưa ngọt ngào.
Ánh mắt Giang Cẩm Hoa nhìn ra phía trước, liền thấy Diệp Thanh vẫn đang dắt ngựa đi ở đầu xe, không hiểu sao trong lòng nàng bỗng thấy yên tâm lạ thường.
Nói cũng lạ, trước kia nàng hận không thể để Diệp Thanh chết bên ngoài đừng quay về nữa, vậy mà kể từ lúc bắt đầu chạy nạn, Giang Cẩm Hoa lại cảm thấy nơi nào có Diệp Thanh thì nơi đó mới thực sự an toàn
- đúng là thế sự xoay vần, lòng người khó đoán.
Nhìn muội muội đang ngủ ngon lành bên cạnh, khóe mắt khóe mày của Giang Cẩm Hoa cũng cong lên đầy dịu dàng.
Diệp Thanh và mọi người theo dòng người đi tới ngoài thành Hoài Thành, rất nhiều lưu dân đang chen chúc về phía Hoài Thành, muốn vào thành xin ăn. Thế nhưng cổng thành Hoài Thành căn bản không mở, hơn nữa còn có binh lính canh gác ở ngoài thành đuổi đám lưu dân đi.
Diệp Thanh không lại gần xem náo nhiệt, vì Hoài Thành không phải đích đến của cô. Nơi này cũng gặp nạn, người ở lại trong thành đều là kẻ có tiền, có trữ lương thực, còn dân nghèo thì vẫn chẳng sống nổi.
Tuy vậy, cô cũng đã mệt rồi, kéo xe ngựa tấp vào một bên đường lớn, Diệp Thanh liền tranh thủ nghỉ ngơi.
Giang Cẩm Hoa nằm trên xe suốt cả đoạn đường, cơ thể có phần cứng đờ, nàng cũng đứng dậy chuẩn bị xuống xe.
Diệp Thanh vội bước đến, đưa tay ra: "Chậm thôi, để ta đỡ ngươi."
Giang Cẩm Hoa đưa tay đặt lên tay Diệp Thanh, dưới sự dìu đỡ của Diệp Thanh, thuận lợi bước xuống xe.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!