Thật ra vết thương trên tay cô không nặng, hơn nữa cô ghét nhất là kiểu Càn Nguyên như chó đói nhìn chằm chằm Khôn Trạch, nếu những kẻ đó dám tự tìm cái chết, Diệp Thanh vẫn sẽ ra tay.
Miệng thì nói không xung đột, nhưng thực chất cô đã chắn tầm nhìn của tên đầu trọc ban nãy, không cho hắn tiếp tục nhìn Giang Cẩm Hoa nữa.
Giang Cẩm Hoa tất nhiên cũng thấy được hành động của Diệp Thanh, khóe môi khẽ cong lên, hai tay khẽ siết lại. Thật ra suốt chặng đường này, Diệp Thanh luôn rất "giữ của", cô ấy bảo vệ nàng và Dạng Dạng rất tốt.
Giang Cẩm Hoa hơi ngạc nhiên vì mình lại nghĩ đến từ "giữ của", vành tai nàng khẽ đỏ lên, vội vàng dời ánh mắt khỏi người Diệp Thanh.
Diệp Thanh không phát hiện ra sự khác thường của Giang Cẩm Hoa, cô vẫn cảnh giác quan sát vài nhóm dân chạy nạn xung quanh, chỉ cần bọn họ dám gây chuyện, cô sẽ lập tức rút đao ra tay.
Mấy nhóm lưu dân kia cũng đang quan sát cô, rõ ràng chẳng ai để Diệp Thanh vào mắt, dù gì cô cũng có vẻ ngoài xinh đẹp, dáng người lại gầy gò mảnh mai, hoàn toàn không giống người biết đánh nhau.
Tiểu bảo bối chạy tới, nhỏ giọng nói với Diệp Thanh và Giang Cẩm Hoa: "Sao muội thấy bọn họ cứ nhìn tụi mình vậy ạ?"
Diệp Thanh cười, véo nhẹ vào má đứa nhỏ, "Đừng sợ, có ta ở đây, không ai làm muội bị thương được đâu."
"He he, tỷ Diệp là giỏi nhất luôn!" Tiểu bảo bối lập tức vui vẻ nịnh nọt.
Tên đầu trọc vừa đối mắt với Diệp Thanh dường như không nhịn nổi nữa, hắn cùng hai tên đồng bọn đứng dậy, bước về phía Diệp Thanh và nhóm cô.
Diệp Thanh nghe thấy động tĩnh, lập tức nhấc đao đứng dậy, trường đao chỉ thẳng vào ba người kia, "Đừng nói là ta không nhắc trước, muốn sống thì cút ngay bây giờ."
"Á á á, chỉ bằng ngươi? Ngươi nhìn lại mình trong gương đi, chỉ là một mặt trắng nhỏ thôi, cầm nổi đao không đấy? Còn dám dọa lão tử à."
"Đúng đó, nhìn ngươi da dẻ mịn màng thế kia, cũng chẳng thua gì Khôn Trạch, lát nữa để bọn huynh đệ tụi ta chơi với ngươi một trận, ồ đúng rồi, cả tiểu nương tử của ngươi nữa, cùng chơi luôn."
Ba tên đó thỉnh thoảng lại bật cười lớn, đồng thời, ba nhóm người còn lại quanh Diệp Thanh cũng bắt đầu rục rịch, ánh mắt dán chặt vào động tĩnh bên này.
Diệp Thanh gật đầu với ba tên kia, "Đã vậy thì để ta tiễn các ngươi sớm lên đường."
Nói xong, Diệp Thanh gần như không cho ba người kia cơ hội phản ứng, xách trường đao xông lên, tên đi đầu chính là kẻ vừa mới nhìn chằm chằm Giang Cẩm Hoa.
Diệp Thanh tung một cú đá, trường đao chém ngang, bị tên kia cúi người né tránh.
Cùng lúc đó, một tên lùn hơn từ bên trái đá vào ngực Diệp Thanh, cô lập tức đá văng hắn ra, đồng thời trường đao vung ngang tới trước, cứa một đường trên cổ hắn, máu tuôn xối xả, chẳng mấy chốc, gã đã ngã gục xuống đất.
Hai tên còn lại không ngờ Diệp Thanh nhìn yếu đuối vậy mà đánh nhau lại hung hãn thế, nhưng thấy đồng bọn bị giết, cả hai cũng đỏ mắt liều mạng.
Một tên cầm dao bếp lao tới chém Diệp Thanh, tên còn lại thì vác cuốc nhắm thẳng đầu cô đập xuống.
Diệp Thanh vung đao, chém chính xác vào cổ tay tên cầm dao bếp, rồi thuận thế quét đao về phía trước, chém trúng ngực hắn, tên đó lập tức gục ngã tại chỗ.
Lúc này chỉ còn lại tên cầm cuốc là còn sống, hắn nhìn những giọt máu nhỏ xuống từ trường đao của Diệp Thanh, hai chân run lẩy bẩy, đứng còn không vững.
Diệp Thanh lại cong môi cười với hắn, "Lên đường bình an."
"Đừng mà, cô nương, không phải ta, là bọn họ bày ra chủ ý, ta không dám nữa, thật sự không dám nữa, tha mạng, tha mạng..."
Diệp Thanh không hề nương tay, kẻ đã mất đi ý chí sống, cô chỉ một đao là giải quyết dứt khoát.
Cô nhìn ba người nằm trên đất, đưa tay kéo cả ba sang chỗ khác, tránh lát nữa làm ảnh hưởng khẩu vị.
Diệp Thanh nghĩ một lúc, vẫn quyết định kiểm tra như thường lệ, nhưng ba tên này nghèo rớt mồng tơi, không chỉ không có bạc, ngay cả bọc đồ mang theo cũng chỉ toàn tạp lương, Diệp Thanh cũng chẳng muốn lấy. Nhưng nghĩ lại, cô vẫn đem túi tạp lương đó thu vào không gian, nếu không ăn thì đem gieo trồng vào mảnh đất đen trong không gian cũng được.
Lúc cô xách trường đao dính máu xoay người lại thì thấy mấy nhóm lưu dân xung quanh không một ai dám nhìn về phía này, từng người co rúm lại, ngoan ngoãn hơn cả chim cút.
Diệp Thanh thấy Giang Cẩm Hoa đang che mắt tiểu bảo bối, lúc này mới yên tâm. Cô cởi bộ váy áo dính máu bên ngoài ra, tiện tay dùng vải áo lau sạch trường đao.
Sau đó cô lục lọi trong xe gỗ lấy một bộ váy sạch sẽ thay vào, may mà trước khi rời Lâm Châu, cô đã tới phủ nhà phú hộ lấy không ít váy áo, nếu không thì thật chẳng đủ để thay.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!