Chương 43: (Vô Đề)

Diệp Thanh lúc này đã mệt đến mướt mồ hôi, đôi tay nổi gân xanh, khuôn mặt vì dùng sức mà đỏ bừng, tiểu bảo bối đứng phía sau Diệp Thanh, hai tay lén lau nước mắt, cảm thấy tỷ Diệp Thanh hình như rất vất vả, nhưng mình quá nhỏ, không giúp được gì, tỷ ấy vẫn chưa lên được.

Tiểu bảo bối rất lo lắng, nhưng không muốn làm phiền các tỷ nên cứ lặng lẽ khóc.

Lúc này Diệp Thanh cũng không để ý gì khác, bề mặt thừng thô ráp ma sát vào lòng bàn tay khiến cô đau đớn, nhưng chỉ biết nghiến răng chịu đựng.

Diệp Thanh ngẩng lên nhìn xa xa, lúc này cô đã mơ hồ thấy mấy con sói ngậm xác người, chúng đang phân chia xác, máu và nội tạng vương vãi khắp nơi.

Cô căng thẳng, tay không nắm chặt dây thừng, khiến nó tuột đi một đoạn.

Tim Giang Cẩm Hoa cũng chùng xuống, cơ thể nàng rơi thêm một chút, nàng cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra khỏi *****, nước mắt không biết từ khi nào đã rơi xuống.

Giang Cẩm Hoa không trách Diệp Thanh, ngược lại, nàng vô cùng cảm kích Diệp Thanh vì trong tình huống nguy hiểm như vậy, cô ấy không bỏ rơi nàng và Dạng Dạng. Nàng chỉ cảm nhận rõ ràng sự bất lực và yếu đuối của bản thân, khi gặp nguy hiểm, nàng không thể một mình bảo vệ được muội muội.

Sau một hồi dừng lại ngắn, Diệp Thanh nghiến răng, không ngừng kéo dây thừng, cơ thể Giang Cẩm Hoa lại dần được nâng lên, may mắn là bầy sói đang ăn uống say sưa, dường như không có ý định tấn công Diệp Thanh và họ.

Nhưng mấy con sói dù sao cũng chỉ là thú dữ, Diệp Thanh không muốn mạo hiểm tính mạng của mình, càng không muốn để lũ sói quyết định sinh tử của mình.

Cô không quan tâm đến cơn đau ở lòng bàn tay, một hơi kéo Giang Cẩm Hoa lên.

Khi bàn chân Giang Cẩm Hoa đã vững vàng trên thân cây, Diệp Thanh mệt mỏi ngồi xuống, áo bông trên người gần như đã ướt sũng.

Giang Cẩm Hoa cũng mềm nhũn ngồi bệt xuống thân cây.

Cây lớn này có rễ chằng chịt, phần trên cây rất rộng, đủ để Diệp Thanh và Giang Cẩm Hoa nghỉ ngơi.

Diệp Thanh ngồi trên đó, thở hổn hển, nghỉ một hồi lâu rồi bắt đầu tháo dây thừng trên người mình ra, nhưng lòng bàn tay vẫn còn nóng rát, có lẽ đã bị trầy.

Cô tháo tiểu bảo bối từ lưng mình xuống rồi ôm lên trước ngực, tựa vào thân cây phía sau nghỉ ngơi.

Diệp Thanh nhìn xuống dưới, mấy con sói vẫn đang ăn xác người, nhưng chúng dường như đã phát hiện có người trên cây, lại không có ý định tấn công Diệp Thanh.

Dù vậy, Diệp Thanh vẫn không yên tâm, thời gian trôi qua từng chút một, dưới đống lửa cũng dần tắt, Diệp Thanh và Giang Cẩm Hoa ngồi trên cây, gần như không thể nhìn rõ tình hình dưới đất nữa.

Giang Cẩm Hoa ôm chặt tiểu bảo bối, Diệp Thanh thì thu lại cả dây thừng có móc sắt và dây thừng dùng để kéo Giang Cẩm Hoa lên.

Diệp Thanh suốt cả đêm không ngủ, luôn cảnh giác với tình hình dưới đất, đến khi sáng mờ sáng, Diệp Thanh đứng trên cây quan sát bốn phía, không còn thấy dấu vết bầy sói nữa, chỉ có vài khúc xương trắng vỡ và mảnh thịt máu me vứt lại cách đống lửa mấy mét, có vẻ như bầy sói đã ăn no.

Diệp Thanh không dám chủ quan, cô ngồi xuống và quan sát thêm một lúc nữa, sau khi xác định xung quanh không còn sói nữa, cô mới yên tâm.

Giang Cẩm Hoa lúc này cũng tỉnh dậy, cả đêm nàng ôm tiểu bảo bối, mùa đông vốn đã lạnh lẽo, huống chi cả đêm nàng phải lo sợ, nàng chỉ chợp mắt được một hai tiếng, giữa chừng còn thức dậy mấy lần.

"Thế nào rồi? Bầy sói còn ở đó không?" Giang Cẩm Hoa thấp giọng hỏi.

Diệp Thanh lắc đầu, "Chắc là không còn đâu, nhưng để an toàn, vẫn không nên vội vã xuống."

Giang Cẩm Hoa nhìn vào tay Diệp Thanh, rồi vội hỏi: "Tay ngươi sao thế?"

Diệp Thanh nhìn một chút, thấy lòng bàn tay hai tay đều bị trầy, có chỗ đã đóng vảy.

"Không sao, chỉ là vết thương nhỏ." (Editor: ừa nhỏ =]])

Giang Cẩm Hoa nhíu mày, biết vết thương của Diệp Thanh có liên quan đến mình, nàng cảm thấy có chút áy náy, thở dài, "Lại làm phiền ngươi rồi, nếu không phải có chúng ta, ngươi đối mặt với mấy chuyện này chắc dễ dàng hơn nhiều."

"Đừng suy nghĩ nhiều, ta đã nói sẽ đưa các ngươi an toàn đến phía Nam, ta nhất định sẽ làm được." Diệp Thanh vừa nói vừa ngồi xuống để hồi phục sức lực, một lát nữa họ phải nhanh chóng rời khỏi đây.

Sói rất thông minh, hôm qua chúng không tấn công vì đã ăn no, nhưng hôm nay thì khác, biết nơi này có người sống, không biết lúc nào chúng sẽ quay lại, vì vậy Diệp Thanh chuẩn bị rời đi sớm.

Nếu làm vậy, bí mật về không gian của cô có lẽ cũng không giữ được, chiếc xe gỗ một bánh cần phải có người nâng đỡ, rất tốn sức, hôm nay họ không có nhiều thời gian để lãng phí, vì thế Diệp Thanh tính từ hệ thống đổi lấy một chiếc xe gỗ bốn bánh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!