Chương 40: (Vô Đề)

Diệp Thanh bị hỏi đến nghẹn lời, cô ho nhẹ một tiếng, bắt đầu đánh trống lảng: "Thì... dù sao ta cũng bắt được mà, hơn nữa giờ nó sắp chín rồi, đúng không Dạng Dạng?"

"Đúng ạ!" Được ăn thịt, tiểu bảo bối vui đến mức suýt bay lên trời, đứa nhỏ mới chẳng quan tâm con gà kia là gà rừng hay gà nhà.

Diệp Thanh cười khen đứa nhỏ một cái, sau đó lại nhướng mày nhìn về phía Giang Cẩm Hoa: "Ngươi vừa mới tỉnh, nghỉ ngơi chút đi, đừng nghĩ chuyện con gà nữa, dù sao chút nữa cũng ăn vào bụng thôi."

"Đúng đó, đúng đó!" Tiểu bảo bối vỗ tay bên cạnh Diệp Thanh phụ họa.

Giang Cẩm Hoa nhìn Diệp Thanh, lại nhìn muội muội, cảm thấy bất lực vô cùng. Nàng cảm thấy càng lúc càng không hiểu nổi Diệp Thanh, trước kia cũng vậy, Diệp Thanh luôn có thể lấy ra thịt tươi mới, còn có cả gạo trắng của bọn họ, cứ như thể ăn hoài không hết vậy

- rốt cuộc Diệp Thanh làm sao mà làm được?

Diệp Thanh thấy Giang Cẩm Hoa vẫn còn đang cau mày suy nghĩ, sợ nàng thật sự phát hiện điều gì, vội vàng chuyển chủ đề: "Cẩm Hoa, bàn chút chuyện với ngươi này, lần sau ngươi cắn ta có thể nhẹ tay một chút không? Giờ sưng hết cả rồi."

Giang Cẩm Hoa vừa nghe đến chuyện này liền hoàn hồn, nàng trợn mắt nhìn Diệp Thanh với vẻ không thể tin nổi, định phản bác thì đã thấy bên cổ Diệp Thanh có mấy dấu hồng hồng, quanh vết cắn còn lấm tấm dấu răng lộn xộn, chỗ bị cắn cũng sưng tấy, nhìn thế nào cũng giống như bị người ta giày vò một trận.

"Sao có thể? Ta sao có thể làm mấy chuyện như thế với ngươi được?" Tuy trong lòng có hơi chột dạ, nhưng Giang Cẩm Hoa vẫn giữ giọng đầy chắc chắn, dù sao cũng không thể thua về khí thế được.

Thế nhưng nghĩ lại dấu răng lần trước trên chỗ khế khẩu của Diệp Thanh, rồi so với mấy vết lần này... tai Giang Cẩm Hoa đã đỏ lên. Nơi đây chỉ có ba người, bỏ qua Diệp Thanh, thì chỉ còn lại nàng và muội muội...

Giang Cẩm Hoa không dám nghĩ tiếp nữa. Nàng là thiên kim khuê tú xuất thân từ phủ Thượng thư, sao lại có thể làm ra loại chuyện tùy tiện khinh bạc một Càn Nguyên như vậy được? Hơn nữa nhìn cổ Diệp Thanh thế kia, rõ ràng không chỉ là vấn đề bị cắn ở khế khẩu, mà chỗ khác trên cổ cũng có vài dấu cắn...

Giang Cẩm Hoa không thể chấp nhận chuyện đó là do mình làm, nàng dời mắt nhìn sang chỗ khác, không dám nhìn Diệp Thanh nữa.

Thấy Giang Cẩm Hoa quả nhiên đã bị phân tâm, Diệp Thanh cũng âm thầm thở phào. Cô đâu có muốn bắt Giang Cẩm Hoa chịu trách nhiệm, chỉ là cố ý nhắc đến chuyện này để đánh lạc hướng thôi, miễn sao làm cho Giang Cẩm Hoa đừng truy cứu con gà kia từ đâu ra là được rồi.

Thế nhưng tiểu bảo bối lại hết nhìn Diệp Thanh rồi lại nhìn tỷ tỷ nhà mình, khuôn mặt ngây thơ vô tà mà làm chứng thay Diệp Thanh: "Tỷ ơi, nhưng rõ ràng là mấy dấu đó đúng là do tỷ cắn mà, muội đều nhìn thấy hết đó."

Diệp Thanh nhìn tiểu bảo bối, bật cười rồi lắc đầu

- đứa nhỏ rõ ràng là có nhìn thấy, khi bịt mắt lại mà còn chừa ra khe hở to như vậy, không thấy mới là lạ.

Hai má và vành tai của Giang Cẩm Hoa đỏ bừng lên với tốc độ có thể thấy rõ bằng mắt thường, nàng lập tức ôm tiểu bảo bối vào lòng, dạy dỗ: "Dạng Dạng, không được nói bậy biết không? Với lại, trước đó ta đã bảo muội không được nhìn rồi mà, muội lại không nghe lời đúng không?"

Tiểu bảo bối lập tức lắc đầu nguầy nguậy, ra vẻ ngoan ngoãn nhất trần đời, đôi mắt to long lanh nhìn chị mình: "Không có mà, muội ngoan lắm, còn bịt mắt lại nữa cơ."

Diệp Thanh đang dùng xẻng đảo gà cho cạn nước, nghe thấy lời này thì bật cười thành tiếng

- đúng là có bịt mắt thật, nhưng mà với cái kiểu đó thì có cũng như không.

Tiểu bảo bối nghe thấy tiếng cười của Diệp Thanh, lập tức tìm người làm chứng cho mình, quay sang hỏi: "Tỷ Diệp, có phải muội đã bịt mắt không?"

Diệp Thanh vừa nhịn cười vừa gật đầu: "Muội đúng là có bịt rồi."

Đứa nhỏ lúc này mới thỏa mãn, đắc ý cười với chị mình: "Thấy chưa, muội thật sự đã ngoan ngoãn nghe lời mà."

Giang Cẩm Hoa nhìn Diệp Thanh, lại nhìn muội muội nhà mình, luôn có cảm giác hai người họ đang có bí mật gì đó giấu nàng.

Diệp Thanh thấy Giang Cẩm Hoa đang nhìn mình, liền học theo dáng vẻ của tiểu bảo bối lúc nãy bịt mắt

- tay che hờ rồi cố ý để khe hở thật lớn giữa các ngón tay, sau đó nhân lúc tiểu bảo bối không nhìn, cô còn chỉ chỉ vào sau lưng đứa nhỏ, nháy mắt với Giang Cẩm Hoa.

Giang Cẩm Hoa lập tức hiểu ra

- thì ra muội muội mình là che mắt kiểu như vậy đấy. Nhưng khi ánh mắt nàng lướt qua cổ Diệp Thanh, vẫn có chút không tự nhiên

- chẳng lẽ những dấu đó thật sự là do nàng cắn? Nhưng sao có thể chứ, nàng đâu phải người vội vàng háo sắc đến mức làm ra chuyện như vậy với Diệp Thanh...

Nàng không dám nghĩ thêm nữa, dứt khoát chuyển hướng chú ý sang việc dạy dỗ nhóc con trong lòng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!