Tiểu bảo bối thấy Diệp Thanh không nói gì, trong lòng càng thêm nghi hoặc.
Nghiêng đầu suy nghĩ một lát, cuối cùng nhịn không được mà mở miệng hỏi: "Tỷ Diệp, vừa rồi sao tỷ lại cắn tỷ muội vậy ạ?"
Tỷ Diệp đói bụng sao? Nhưng dù có đói cũng đâu thể ăn tỷ mình được? Tiểu bảo bối vừa nghĩ vừa khó hiểu mà giật lấy hai búi tóc nhỏ của mình, dù có giật đến rối tung lên thì vẫn không nghĩ ra được rốt cuộc là tại sao.
Diệp Thanh bị hỏi đến sững người, trong chốc lát không biết phải trả lời ra sao.
Cô nhìn Giang Cẩm Hoa đang nằm trong lòng mình, thấy nàng ấy nhắm mắt, hô hấp đã ổn định hơn nhiều, nhưng ý thức vẫn chưa quay lại, hiển nhiên không thể giúp cô giải thích.
Cô chỉ đành cắn răng, cố gắng dùng từ ngữ đơn giản nhất mà nói: "Tỷ muội lúc nãy hơi khó chịu, ta đang giúp tỷ ấy, không phải cố tình cắn đâu."
Tiểu bảo bối chớp chớp mắt, rõ ràng là không hoàn toàn hài lòng với lời giải thích này.
Lại hỏi tiếp: "Vậy sao tỷ muội lại nắm tay tỷ thế? Bình thường tỷ muội đâu có như vậy."
Diệp Thanh bị hỏi đến nhức đầu, trong lòng thầm nhủ: "Không phải chứ, sao cái bánh bao nhỏ này lại khó dỗ vậy nè?"
Cô nghĩ một lúc, dứt khoát chuyển chủ đề: "Dạng Dạng, muội có đói không? Ta lấy khô bò cho muội ăn nha?"
Tiểu bảo bối vừa nghe có đồ ăn, mắt liền sáng rực, tạm thời quên mất vấn đề vừa rồi: "Dạ có ạ! Muội thích khô bò!"
Diệp Thanh âm thầm thở phào nhẹ nhõm, Giang Cẩm Hoa vẫn còn đang dựa vào người cô, một tay cô bị Giang Cẩm Hoa nắm chặt, nên cô chỉ có thể dùng tay phải khum lại, sau đó trong lòng bàn tay phải liền xuất hiện một miếng khô bò.
Đây là đồ lấy được từ đám lính cướp hôm trước, còn dư một ít, giờ dùng dỗ tiểu bảo bối là vừa khéo.
Diệp Thanh mở tay ra, nói: "Dạng Dạng, muội tự qua lấy đi, tỷ muội giờ không thể rời khỏi ta được."
"Dạ ạ." Nhìn thấy khô bò, mắt tiểu bảo bối như phát sáng.
Đứa nhỏ chui ra khỏi chăn, bước nhanh bằng đôi chân ngắn cũn tới bên cạnh Diệp Thanh, Diệp Thanh dùng tay phải đưa khô bò cho đứa nhỏ.
Tiểu bảo bối nhận lấy khô bò, rất lễ phép nói: "Đa tạ tỷ Diệp."
Diệp Thanh cười gượng mấy tiếng với Giang Cẩm Dạng, vội dặn dò: "Dạng Dạng, muội về bên chăn của muội mà ăn nha, đừng để bị lạnh nữa."
"Dạ." Có đồ ăn ngon trong tay, đứa nhỏ cực kỳ ngoan ngoãn, chẳng bao lâu liền chạy về phía chăn của mình, chui vào lại rồi bắt đầu vừa đắp chăn vừa ăn khô bò.
Có đồ ăn trong miệng, đứa nhỏ sớm đã quên sạch những nghi vấn trước đó, chỉ còn lại việc ăn cho thật ngon.
Diệp Thanh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, may mà con mèo tham ăn này có thể dỗ bằng đồ ăn, chứ không thì cô thật sự không biết phải giải thích chuyện giữa cô và Giang Cẩm Hoa thế nào.
Cô cúi đầu nhìn Giang Cẩm Hoa, thấy bên mặt nàng vẫn đầy mồ hôi, liền lại thả ra một ít tín hương để trấn an cảm xúc của nàng. Cuối cùng, lại qua thêm một lúc lâu, Giang Cẩm Hoa dường như mới dần chìm vào giấc ngủ sâu.
Diệp Thanh thử rút tay mình ra khỏi tay Giang Cẩm Hoa, thử hai lần mới thành công, sau đó cô đặt Giang Cẩm Hoa nằm ngay ngắn vào trong chăn, đắp kín cho nàng rồi mới đứng dậy.
Vừa đứng lên, cô đã thấy tiểu bảo bối đang nhìn mình, Diệp Thanh bất đắc dĩ cười với đứa nhỏ: "Dạng Dạng, muội ngoan ngoãn ở đây, ta đi kéo ngựa và xe gỗ về, muội không được đi đâu hết, phải ở lại trông tỷ muội đó."
"Dạ dạ." Đứa nhỏ nghiêm túc gật đầu.
Diệp Thanh nghĩ ngợi một lát, sợ trong hang núi quá lạnh, cô vẫn quyết định ra ngoài nhặt ít cành cây khô, sau đó dùng đá lửa và dao đánh lửa trong không gian để nhóm lửa lên.
Cô ném hết cành khô vào đống lửa để lửa cháy to, rồi nói với đứa nhỏ: "Dạng Dạng, muội ngoan ngoãn ngồi yên, không được đụng vào đống lửa. Ta thật sự phải đi kéo ngựa và xe về, không thì tối nay chẳng có cơm ăn đâu đó."
"Dạ, muội ngoan mà." Đứa nhỏ đáp lời rất ngoan ngoãn.
Lúc này Diệp Thanh mới yên tâm rời đi, thật ra cô cũng chẳng đi xa, nhưng vẫn phải làm bộ làm dáng, tiểu bảo bối tuy dễ dỗ, nhưng nếu đột nhiên biến ra một con ngựa và cái xe gỗ thì vẫn quá kỳ quặc.
Diệp Thanh trước tiên kéo xe gỗ từ xa về, kéo thẳng vào trong hang động rồi mới rời đi. Sau đó cô lại giả vờ đi dắt ngựa, thực ra là đang lượm nhặt thêm cành cây khô trong rừng. Dù sao kỳ mẫn cảm của Giang Cẩm Hoa ít nhất cũng phải kéo dài ba ngày, củi trong không gian của cô nên để dành lúc cấp bách, giờ nhặt được thì cứ nhặt mà dùng trước.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!