Chương 26: (Vô Đề)

Diệp Thanh đã xách thịt mang đến, cô bảo Giang Cẩm Hoa giúp cầm hộ miếng thịt, lại đặt một bát gạo xuống, sau đó quay lại xe gỗ lấy một cái thớt gỗ mang đến.

Diệp Thanh còn lấy theo bầu nước linh tuyền, sau đó mang toàn bộ gia vị ra.

Xong xuôi, cô dùng nước sạch rửa sơ thớt gỗ, rồi đặt thịt heo lên, dùng dao thái thịt thành từng miếng nhỏ, những phần quá mỡ thì cô cắt riêng ra, lát nữa sẽ dùng để rán lấy mỡ, khỏi cần cho thêm dầu vào nồi.

Thịt heo đổi từ hệ thống ra thì tuyệt đối sạch sẽ, không cần rửa lại, có thể dùng trực tiếp.

Diệp Thanh tìm mấy hòn đá to đặt cạnh đống lửa làm giá đỡ, sau đó bắt đầu chuẩn bị nấu nướng.

Giang Cẩm Hoa nhìn miếng thịt heo trên thớt, trong lòng có chút do dự muốn nói lại thôi. Hằng ngày nàng đều ở cạnh Diệp Thanh, vậy thịt heo này từ đâu ra? Hoặc căn bản đây không phải thịt heo? Còn mấy quả trứng trước đó cũng rất kỳ lạ, nhà Diệp Thanh vốn không khá giả, lúc chạy nạn lấy đâu ra trứng?

Thấy Diệp Thanh sắp cho mỡ vào nồi, Giang Cẩm Hoa cuối cùng vẫn lên tiếng hỏi: "Diệp Thanh, ngươi chắc đây là thịt heo chứ?"

Tay cầm nồi của Diệp Thanh hơi khựng lại, ngay sau đó cô đã hiểu ý Giang Cẩm Hoa, liền gật đầu nói: "Chắc chắn. Nguồn gốc thịt thì ta không tiện nói rõ, nhưng đây đúng thật là thịt heo, ngươi cứ yên tâm, ta còn phải ăn nữa mà. Ta không phải loại người điên cuồng mất hết nhân tính, cũng không phải kẻ bất chấp thủ đoạn, cái mà ngươi nghĩ đến

-loại chuyện đó, ta sẽ không làm."

Ánh mắt Diệp Thanh trong trẻo rõ ràng, khiến Giang Cẩm Hoa hơi an tâm hơn một chút, tuy trong lòng lại càng thêm nghi hoặc

-vậy rốt cuộc thịt này từ đâu ra? (Editor: thịt bả đó chời khỏi thắc mắc nz =]]])

Trong lúc nàng còn đang ngẩn người, Diệp Thanh đã đặt nồi gang lên bếp, bên cạnh còn nhóm thêm một đống lửa nhỏ, đặt nồi đất lên mấy tảng đá để hấp cơm.

Làm xong hết, Diệp Thanh bắt đầu cho mỡ vào nồi để rán lấy dầu, đợi mỡ chảy ra gần hết, cô mới cho thịt heo vào đảo đều. Khi thịt chín tới, cô thêm đủ loại gia vị vào, hương thơm của thịt kho lập tức lan tỏa khắp nơi.

Tiểu bảo bối tròn xoe mắt nhìn chằm chằm nồi gang, liên tục nuốt nước miếng. Những ngày qua tuy không bị đói bụng, nhưng ngày nào cũng uống cháo, đứa nhỏ này cũng thèm ăn thịt lắm rồi.

Không chỉ bọn họ có thể ngửi thấy mùi thịt, mấy nhóm dân chạy nạn xung quanh cũng rõ ràng đã ngửi được. Một số người không ngừng liếc mắt về phía Diệp Thanh bọn họ với ánh mắt dò xét.

Diệp Thanh đã đặt nồi gang sang một bên, ăn ngoài trời không cần quá kiểu cách, cứ dùng luôn nồi làm dĩa là được.

Giang Cẩm Hoa cũng đứng dậy mở nắp nồi đất, dùng muôi gỗ xới cơm ra cho ba người.

Diệp Thanh nhận lấy bát cơm rồi gắp liền mấy miếng thịt từ nồi, ăn từng miếng lớn, mùi thơm của mỡ hòa với hạt cơm nóng hổi tràn đầy trong miệng, chỉ một miếng thôi đã mang đến cảm giác hạnh phúc trọn vẹn.

Diệp Thanh đang ăn thịt thì ánh mắt của Giang Cẩm Hoa vẫn luôn dõi theo cô, xác nhận Diệp Thanh không cảm thấy buồn nôn hay nôn mửa, cũng không lộ ra vẻ miễn cưỡng khi ăn thịt, lúc này nàng mới thăm dò gắp một miếng nhỏ, đưa vào miệng nếm thử.

Tiểu bảo bối thì đã thèm đến phát điên rồi, thấy Diệp Thanh và tỷ tỷ đều ăn thịt, nước miếng của tiểu bảo bối liền chảy xuống theo khóe miệng, còn đưa tay kéo kéo tay áo của tỷ tỷ, ý bảo tỷ đừng quên mình.

Giang Cẩm Hoa không phải không cho muội muội ăn, mà là nàng cần xác định chắc chắn loại thịt này có thật sự là thịt heo hay không, lỡ như Diệp Thanh thật sự mất nhân tính, vậy nàng và muội muội tuyệt đối không thể ăn thịt người.

Nhưng nàng nếm một miếng, cảm thấy mùi vị và kết cấu quả thực giống như thịt heo, Giang Cẩm Hoa ngẩng đầu lại thấy Diệp Thanh ăn rất ngon miệng, lúc này mới yên tâm, cúi đầu nhìn tiểu bảo bối đang kéo tay áo mình.

Giang Cẩm Hoa thấy nước miếng tiểu bảo bối đều chảy ra rồi, khóe mắt cong cong, vội vàng gắp mấy miếng thịt trong nồi, cùng với cơm đút vào miệng Giang Cẩm Dạng.

Tiểu bảo bối ăn một miếng to thịt và cơm vào miệng, nhai vài cái đã cảm thấy mình sắp bị mùi thơm mê hoặc đến choáng váng, thịt thịt gì đó, thật sự quá ngon rồi!

Tiểu bảo bối vui vẻ lăn một vòng trên chăn, rồi mới lại ngồi dậy tiếp tục chờ tỷ tỷ đút ăn.

Diệp Thanh cũng bị dáng vẻ của đứa nhỏ chọc cười, "Ngon không?"

Tiểu bảo bối gật đầu lia lịa, "Ngon, tỷ Diệp là giỏi nhất! Đi theo tỷ Diệp có thịt ăn!"

Lúc nói chuyện, tay phải của tiểu bảo bối còn giơ nắm đấm lên, dáng vẻ thề thốt tràn đầy đáng yêu.

Diệp Thanh đưa tay nhéo nhẹ má đứa nhỏ, cười nói: "Chúng ta Dạng Dạng đúng là biết nói lời dễ nghe, nói thêm vài câu nữa chắc tỷ bay lên trời mất."

"He he ~" Tiểu bảo bối tươi rói cười với Diệp Thanh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!