Chương 25: (Vô Đề)

Diệp Thanh không bận tâm đến ánh mắt dò xét xung quanh, để những kẻ đó thấy cô dám giết người cũng tốt, như vậy còn có thể trấn áp được mấy kẻ đang ngấp nghé muốn hành động.

Diệp Thanh ném con dao dính máu sang một bên, sau đó đặt tiểu bảo bối lên chăn, dịu giọng nói: "Trời còn tối, ngủ thêm một lát đi."

"Không, không đâu, muội muốn ở bên tỷ." Tiểu bảo bối khóc đến đỏ cả mắt, như nhớ ra gì đó, lập tức ôm chầm lấy Diệp Thanh, "Đa tạ tỷ Diệp đã cứu tỷ muội."

Diệp Thanh vỗ vỗ lưng tiểu bảo bối để an ủi, "Không cần đa tạ, chúng ta là người một nhà."

Cô lại xoa nhẹ lên đỉnh đầu đứa nhỏ, "Dạng Dạng ngoan, ta đi dọn dẹp xung quanh một chút, muội ở với tỷ muội trước nhé."

Lý Nhị Ngưu chết ngay gần đó, Diệp Thanh định kéo xác hắn đi xa một chút, tránh để mùi máu tanh lan khắp nơi.

Tiểu bảo bối rất ngoan ngoãn buông Diệp Thanh ra, rồi chạy về phía tỷ tỷ.

Diệp Thanh thì kéo cái xác đã ngất lịm của Lý Đại Ngưu vào trong rừng, sau đó quay lại trại, tìm một mảnh vải rách trên xe gỗ, ngồi xuống bắt đầu lau dao.

Lúc này Giang Cẩm Hoa đã dỗ được tiểu bảo bối, cố gắng khuyên đứa nhỏ nằm xuống nghỉ thêm một lát. Tiểu bảo bối tuy nghe lời mà nằm xuống, nhưng lại không ngủ được, đôi mắt to tròn hết nhìn Diệp Thanh lại nhìn sang tỷ mình.

Giang Cẩm Hoa ngồi xuống bên cạnh Diệp Thanh, thân hình vẫn giữ tư thế ngay ngắn như thường, chỉ là hai tay không còn quy củ như mọi khi, mà đang đan chặt lấy nhau.

Nàng không hiểu vì sao Diệp Thanh lại lo lắng cho mình, dù gì trước kia Diệp Thanh luôn đánh mắng nàng không nể nang, nhưng không thể phủ nhận, lần này Diệp Thanh đã cứu nàng.

Giang Cẩm Hoa im lặng hồi lâu, cuối cùng cũng mở miệng: "Đa tạ ngươi đã cứu ta lúc nãy."

"Không cần. Đã dẫn các ngươi ra ngoài, ta sẽ đưa các ngươi đến phía Nam bình an vô sự. Cổ của ngươi... còn đau không?" Ánh mắt Diệp Thanh dừng lại trên cổ của Giang Cẩm Hoa.

Cổ Giang Cẩm Hoa vốn trắng nõn mịn màng, nay lại bị siết ra một vết đỏ rực, dưới ánh lửa càng thêm bắt mắt.

Giang Cẩm Hoa đưa tay sờ cổ mình, cảnh tượng vừa rồi vẫn còn rõ mồn một trong đầu, cơ thể nàng bất giác run rẩy, "Không sao."

Diệp Thanh khẽ gật đầu, mở miệng nói: "Đi nghỉ đi, đêm nay để ta canh gác."

Giang Cẩm Hoa vừa bị hoảng sợ nên không từ chối sự quan tâm của Diệp Thanh, gật đầu đáp, "Ừ, vậy làm phiền ngươi rồi."

"Không phiền." Diệp Thanh mỉm cười với nàng, tiện tay bỏ thêm củi vào đống lửa.

Ngay lúc hai người đang trò chuyện, muội muội của Lý Đại Ngưu và Lý Nhị Ngưu đã tìm đến. Trại của họ cách trại của Diệp Thanh một đoạn, nhưng Xuân Hoa cùng cha nương nàng vẫn nghe được tiếng Lý Nhị Ngưu kêu cứu.

Khi nàng chạy tới nơi, trại của Diệp Thanh đã yên ổn trở lại, chỉ còn lại vết máu loang trên mặt đất.

Xuân Hoa đứng ngây người nhìn Diệp Thanh, hồi lâu sau ánh mắt nàng rơi xuống thanh đao bên cạnh Diệp Thanh, nàng run rẩy chỉ tay về phía Diệp Thanh, "Ngươi... là ngươi giết hai ca ca của ta? Ca ca ta đâu?"

Diệp Thanh lạnh lùng nhìn Xuân Hoa, cô đứng dậy, mở miệng: "Hai ca ca của ngươi không phải hạng tốt lành gì, chính bọn họ ra tay trước với chúng ta. Nếu ta không giết họ, người chết bây giờ chính là ta. Ta không phải kẻ từ bi, trước khi ta hết kiên nhẫn, tốt nhất ngươi nên rời khỏi đây sớm đi."

Xuân Hoa không ngờ Diệp Thanh lại thẳng thắn thừa nhận như vậy, nàng lảo đảo lùi về sau mấy bước, chỉ tay vào Diệp Thanh òa khóc lớn tiếng: "Có người giết người! Mọi người mau giúp ta với, ca ca ta bị người ta giết rồi!"

Tiếng kêu khóc của Xuân Hoa trong đêm yên tĩnh vang lên vô cùng chói tai, thế nhưng chẳng ai lên tiếng đáp lại.

Loại chuyện này trên đường chạy nạn quá đỗi thường gặp, chẳng ai muốn tự rước họa vào thân, thậm chí có người còn cảm thấy Xuân Hoa gào khóc quá ồn ào, làm phiền người khác nghỉ ngơi.

Xuân Hoa vốn không ưa hai người ca ca, nàng cũng biết họ không thích mình, nhưng không có sự bảo vệ của hai ca ca, nàng chỉ là một người thuộc loại Khôn Trạch, hoàn toàn không thể đưa cha nương mình đến phía Nam một cách bình an.

Xuân Hoa không tìm Diệp Thanh liều mạng, mà lần theo vết máu trên mặt đất, tìm được thi thể hai người ca ca, nàng cố sức kéo lê xác, định mang họ về trại của mình.

Trước tình cảnh ấy, nội tâm Diệp Thanh bình tĩnh đến đáng sợ, hoàn toàn không gợn sóng. Loại chuyện này cô từng thấy và từng trải qua quá nhiều trong thời kỳ tận thế. Vừa rồi nếu cô không ra tay, thì người chết bây giờ đã là bọn họ, bởi vậy Diệp Thanh hoàn toàn không hối hận khi ra tay ***** hai nam Càn Nguyên đó.

Cô từ trước đến nay luôn như vậy, không thích để lại hậu họa cho bản thân.

Diệp Thanh liếc nhìn Giang Cẩm Hoa, thấy nàng cũng chưa ngủ được, cô không nói gì thêm, chỉ đứng dậy cởi bỏ lớp áo ngoài dính máu, ném sang một bên, rồi từ xe gỗ lấy một bộ y phục sạch khác thay vào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!