Chương 20: (Vô Đề)

Tiểu bảo bối cẩn thận ôm lấy đùi tỷ tỷ, "Tỷ ơi, tỷ Diệp còn giận không ạ?"

Giang Cẩm Hoa xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của Giang Cẩm Dạng, dịu dàng an ủi: "Tỷ ấy là người lớn, sao có thể giận muội được? Nhưng sau này nhất định phải nhớ, đừng chọc giận Diệp Thanh nữa."

"Vâng ạ." Tiểu gia hỏa ngoan ngoãn gật đầu.

"Ừm, lại đây, tỷ giúp muội lau mặt, mình nghỉ sớm một chút." Giang Cẩm Hoa nghĩ đến việc ngày mai phải dậy sớm, trong lòng vẫn có chút lo lắng Diệp Thanh sẽ bỏ rơi hai tỷ muội họ.

Tiểu bảo bối thì không biết tỷ mình đang nghĩ gì, vui vẻ vỗ tay, ngẩng mặt lên chờ tỷ lau mặt cho.

Nhìn dáng vẻ đáng yêu của muội muội, trên khuôn mặt Giang Cẩm Hoa cuối cùng cũng lộ ra chút ý cười.

Bên kia, Diệp Thanh cũng lấy một chậu nước cho mình, cô rửa mặt xong lại ngâm chân bằng nước ấm. Ngày mai bọn họ phải lên đường rồi, cô nhớ trước đó từng thấy trong một sân viện có loại xe đẩy gỗ một bánh, phía trước xe là một bánh xe, phía sau có hai khung gỗ chống đỡ, phía trên là tấm ván gỗ bằng phẳng có thể để được rất nhiều đồ, phía sau có hai tay cầm dài để người đẩy, giúp tiết kiệm không ít sức lực.

Nếu phải chạy nạn, hành lý chắc chắn phải mang theo, hơn nữa còn phải mang công khai. Nếu cứ bỏ hết vào không gian thì rất khó giải thích, huống hồ hiện giờ độ hảo cảm của nữ chính với cô còn rất thấp, có giải thích thì cũng không ai tin.

Tính toán như vậy, Diệp Thanh chống tay ra phía sau giường thở dài

- thời mạt thế có khổ của thời mạt thế, còn hiện tại thì có khổ của hiện tại, tóm lại thì đều rất khó.

Cô lại ngâm chân thêm một lúc, sau đó đổ nước trong chậu đi, nhóm lại lửa trong phòng cho cháy to hơn rồi mới nằm xuống ngủ. Căn phòng này vẫn còn gió lùa, nếu buổi tối không nhóm lửa thì căn bản là lạnh đến không ngủ nổi.

Sáng hôm sau, Diệp Thanh dậy từ rất sớm, cô nằm yên một lúc rồi mới ngồi dậy.

Hôm nay là ngày họ phải rời đi, Diệp Thanh định chuẩn bị một bữa sáng đầy đủ, mang phần hai cân thịt cừu đổi được lần trước ra ăn hết, rồi nấu thêm một nồi cháo gạo

- phải ăn no thì mới có sức mà lên đường. Ngoài ra, cô còn định đi kiếm ít vải để làm cho mình một đôi găng tay, nếu không, bên ngoài lạnh như vậy, đẩy xe tay không thì sớm muộn gì cũng bị cóng tay.

Nghĩ vậy, Diệp Thanh lập tức ra ngoài múc nước rửa mặt, dùng muối thô súc miệng sơ qua, sau đó bắt đầu chuẩn bị nấu cơm.

Chỗ cải thảo lần trước giờ chỉ còn lại một ít, Diệp Thanh thái sợi cải thảo để sẵn. Sau đó cô lấy hai cân thịt cừu trong không gian ra

- thịt vẫn còn rất tươi

- rồi thái thành từng miếng nhỏ.

Cô vo gạo, lấy một bát cho vào nồi đất, thêm nước suối linh tuyền trong không gian vào để nấu cháo.

Sau khi chuẩn bị xong nồi cháo, Diệp Thanh bắt đầu đun dầu, cho thịt cừu vào xào qua. Khi thịt gần chín thì cô cho cải thảo sợi vào xào cùng cho bay hết nước, rồi thêm nước tương, muối và các loại gia vị khác. Chẳng bao lâu sau, một đĩa thịt cừu xào cải thảo thơm nức đã ra lò.

Bên Diệp Thanh nấu nướng động tĩnh không nhỏ, lúc xào đồ tiếng xẻng chạm vào nồi cũng khá lớn, khiến Giang Cẩm Hoa bị đánh thức.

Nàng vội vàng mặc quần áo rồi ngồi dậy, trong lòng lo lắng không yên

- sợ rằng Diệp Thanh chuẩn bị ăn sáng xong thì sẽ bỏ lại hai tỷ muội họ mà đi.

Tiểu bảo bối ló đầu ra khỏi chăn, ngơ ngác nhìn tỷ tỷ đang mặc quần áo, "Tỷ ơi, tỷ đi đâu vậy?"

"Muội ngoan ngoãn nằm đó, tỷ quay lại ngay." Giang Cẩm Hoa không kịp giải thích, chạy vội ra khỏi phòng, bước nhanh về phía nhà bếp.

"Diệp Thanh?" Giang Cẩm Hoa vừa đi vừa gọi.

"Ở đây, đúng lúc món ăn cũng vừa xong, ta đang định sang gọi hai người dậy." Diệp Thanh quay đầu lại cười với Giang Cẩm Hoa.

Ánh mắt Giang Cẩm Hoa nhìn về phía Diệp Thanh, thấy trong mắt cô ấy không có vẻ mưu tính như mình tưởng tượng, nhưng nàng vẫn chưa hoàn toàn thả lỏng cảnh giác.

"Sao không gọi ta dậy sớm hơn, ta có thể qua giúp một tay."

"Không cần đâu, chỉ là bữa sáng thôi mà. Một lát nữa sẽ có việc cho ngươi làm đấy, chúng ta chắc sẽ phải thu dọn đồ đạc đến tận trưa. Mau đi múc nước rửa mặt đi, ta đợi hai người xong rồi sẽ mang đồ ăn ra." Diệp Thanh cười nói, tối qua cô ngủ khá ngon, nên sáng ra tâm trạng cũng tốt. Ít nhất ở thế giới này, không cần phải đề phòng người sống lẫn xác sống như trong tận thế.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!