Chương 180: (Hoàn chính văn)

Sáng sớm hôm sau, Diệp Thanh liền cùng Giang Cẩm Hoa tiến cung, hai người đến điện Cần Chính thì Tiêu Cảnh cũng đang có mặt.

Tiêu Cảnh thấy hai người họ đến thì mỉm cười nói: "Các người đến thật đúng lúc, trẫm cũng vừa định đi tìm các ngươi."

"Bệ hạ, hôm qua Đàn nhi có nói với chúng thần về chuyện hôn sự giữa con bé và Thái nữ điện hạ, ý người xem là..."

Tiêu Cảnh khẽ cười: "Nếu các ngươi đều đồng ý, trẫm sẽ lập tức triệu người của Khâm Thiên Giám đến, bảo họ về xem kỹ ngày lành, rồi để Lễ bộ cũng cùng chuẩn bị."

"Được chứ, hai đứa trẻ cũng lớn rồi, chuyện thành thân đúng là nên sớm đưa vào kế hoạch." Giang Cẩm Hoa đứng bên phụ họa.

Chẳng bao lâu sau, người của Khâm Thiên Giám và Giang Trường Đức đều đến, Tiêu Cảnh giải thích sơ qua việc cần làm, Giang Trường Đức cười đến mức mắt híp lại, không ngờ điệt nữ nhà mình sắp sửa trở thành Thái nữ phi rồi.

"Việc hôn lễ để Lễ bộ nhanh chóng chuẩn bị, còn Khâm Thiên Giám thì trong mấy ngày tới tính ra một ngày tốt." Tiêu Cảnh dặn dò.

Giang Trường Đức và quan viên Khâm Thiên Giám cùng đáp: "Thần lĩnh chỉ."

Tiêu Cảnh phất tay bảo hai người lui xuống chuẩn bị, rồi quay sang nói với Diệp Thanh và Giang Cẩm Hoa: "Giờ cũng sắp tới giờ ngọ rồi, cùng ở lại dùng cơm đi."

"Vậy thì đa tạ bệ hạ." Diệp Thanh mỉm cười đáp.

Diệp Thanh và Giang Cẩm Hoa theo Tiêu Cảnh đến tẩm điện của cô, Tiêu Cảnh lại cho gọi Giản Tịch và Tiêu Bách cùng tới dùng bữa.

Tiêu Bách vừa thấy Diệp Thanh và Giang Cẩm Hoa liền đỏ bừng mặt.

Diệp Thanh bị dáng vẻ ấy chọc cười, trêu ghẹo: "Sao thế? Khi nào con lại biết ngượng rồi?"

Tiêu Bách mặt đỏ ửng nhìn Diệp Thanh, "Di di cứ trêu con mãi."

"Thời gian trôi nhanh thật, lúc nhỏ con là một cục bông trắng suốt ngày khóc nhè, chớp mắt một cái đã lớn đến tuổi lấy thê rồi." Diệp Thanh cảm thán.

"Phải đó, dáng vẻ khóc nhè của Bách Bách như mới hôm qua, chớp mắt đã lớn thế này rồi." Giang Cẩm Hoa cũng cảm khái theo.

"Các di di, con sẽ chăm sóc tốt cho tỷ ấy." Tiêu Bách hơi ngượng ngùng nói.

"Được, con và Đàn nhi chăm sóc lẫn nhau là được." Giang Cẩm Hoa mỉm cười dặn dò.

Mọi người ngồi vào bàn trong tẩm điện của Tiêu Cảnh, cô cười nói: "Giờ trong lớp trẻ chỉ còn con nhà Oánh nhi là còn nhỏ, đến cả Giang Cẩm Dạng cũng đã thành thân rồi."

"Đúng vậy, nghĩ lại cứ như mới hôm qua, chớp mắt cái bọn trẻ đều lớn cả." Diệp Thanh cười nói.

"Thêm vài năm nữa là có thể để Bách Bách kế nhiệm rồi, chúng ta cũng có thể an tâm nghỉ ngơi trong cung." Tiêu Cảnh tưởng tượng đến cuộc sống về hưu.

Diệp Thanh cười nói: "Tới lúc đó chúng ta có thể cùng nhau du sơn ngoạn thủy rồi."

"Vậy thì tốt quá rồi." Giản Tịch cũng phụ họa bên cạnh.

Hai tháng sau chính là ngày thành thân của Tiêu Bách và Diệp Đàn. Đêm trước ngày cưới, Tiêu Bách hào hứng xoay vòng vòng trong phòng, lúc thì đi hỏi bà vú chuyện động phòng, lúc lại xấu hổ tìm sách truyện để đọc, tóm lại là bận rộn không thôi.

Trong lòng Tiêu Bách như có nai con chạy loạn, cả đêm gần như không ngủ được, trời còn chưa sáng nàng đã bật dậy, đến khi cung nữ tới gọi dậy thì phát hiện nàng đã sớm thức rồi.

"Điện hạ, sao người dậy sớm vậy ạ?"

"Không sao, bản cung không ngủ được, các ngươi giúp bản cung trang điểm đi." Vừa nói, Tiêu Bách đã tỉnh táo đầy năng lượng đi rửa mặt.

Các cung nữ liếc nhau cười, tiểu điện hạ này thật sự là vui quá rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!