Diệp Đàn dìu Tiêu Bách vào trong phòng mình, sau đó giúp nàng tháo giày và tất ra, nhẹ nhàng đưa tay ấn lên cổ chân của Tiêu Bách.
"Là chỗ này bị trật sao? Hay là ở đây?" Diệp Đàn vừa hỏi vừa nhẹ nhàng ấn vào cổ chân trắng mịn như ngọc của Tiêu Bách, lo lắng hỏi.
"Á~ tỷ ơi~"
"Sao thế? Tỷ ấn mạnh quá à?" Diệp Đàn vội hỏi.
"Không, chỉ là hơi nhột thôi, cũng không nghiêm trọng lắm. Tỷ xoa xoa cho ta là được rồi, ta không muốn gọi ngự y đến." Tiêu Bách nhìn Diệp Đàn nũng nịu, ánh mắt long lanh.
Diệp Đàn lại nhẹ nhàng xoa thêm một chút, dịu dàng nói: "Thật sự không sao chứ?"
Tiêu Bách gật đầu, "Ừm, không sưng gì cả, không sao đâu. Tỷ xoa cho ta nhé."
Thấy Tiêu Bách còn có sức để nũng nịu, Diệp Đàn liền yên tâm, biết nàng không bị thương gì nặng, gật đầu nói: "Được, ta xoa cho muội. Nếu đau thì phải nói ngay cho ta biết đó."
"Vâng~ đa tạ tỷ." Vừa nói, Tiêu Bách vừa nở nụ cười rực rỡ với Diệp Đàn.
Diệp Đàn hết cách với nàng, đành nhẹ nhàng giúp nàng xoa bóp cổ chân.
"Ưm~ tỷ xoa thật dễ chịu." Giọng Tiêu Bách vừa mềm vừa ngọt.
"Nhột quá, hơ~"
Ban đầu Diệp Đàn còn không để ý, nhưng càng nghe càng cảm thấy có gì đó sai sai, liền quay sang nhìn Tiêu Bách, "Bách Bách?"
Tiêu Bách làm vẻ mặt vô tội nhìn Diệp Đàn, "Tỷ ơi, sao vậy?"
Diệp Đàn vội vàng thu lại những suy nghĩ vẩn vơ, thầm mắng bản thân một trận, Bách Bách còn nhỏ như vậy, từ bé đã đơn thuần, chắc chắn không có ý gì khác. Sao nàng lại có thể hiểu lầm Bách Bách được chứ?
"Không có gì, không có gì, để ta nhẹ tay hơn chút, lực thế này ổn chứ?" Vừa nói, ánh mắt Diệp Đàn lại quay về cổ chân Tiêu Bách.
"Ừm, tỷ xoa là thích nhất." Tiêu Bách tiếp tục làm nũng, hàng mi cong cong, thi thoảng còn khẽ thở nhẹ đầy quyến rũ.
Ngay cả hai cung nữ hầu hạ trong phòng cũng đỏ cả mặt, Diệp Đàn thì gắng không nghĩ ngợi lung tung.
Xoa được một lúc, đến Tiêu Bách cũng mệt vì *****, thấy tỷ mình chẳng có phản ứng gì khác, nàng không khỏi thấy vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ
- tỷ nàng đúng là chẳng nghe ra được ý gì khác thật à?
"Bách Bách, thấy đỡ hơn chưa?" Diệp Đàn hỏi.
Tiêu Bách quả thật cũng thở mệt rồi, ngoan ngoãn gật đầu, "Đỡ nhiều rồi, không đau nữa đâu. Tỷ ơi, ta muốn ăn dưa hấu."
"Được, ta bảo người rửa qua nước lạnh rồi cắt sẵn mang lên."
Diệp Đàn giúp Tiêu Bách mang giày và tất lại, sau đó sai người đi chuẩn bị dưa hấu.
Nàng tự đi rửa tay, rồi mới quay lại bên giường, "Bách Bách, thử xem còn đi được không?"
Vừa nói, Diệp Đàn vừa đỡ Tiêu Bách dậy. Tiêu Bách nghiêng người tựa vào lòng Diệp Đàn, đáng thương nói: "Tỷ ơi, tỷ đỡ ta chắc một chút, ta sợ."
"Được rồi, đừng sợ, có taị ở đây." Diệp Đàn nhẹ giọng dỗ dành, rồi ôm lấy Tiêu Bách, cẩn thận đỡ nàng đi về phía bàn tròn.
Hai cung nữ trong phòng liếc mắt nhìn nhau, vội cúi đầu không dám nhìn nữa.
Điện hạ của các nàng khi ở trong cung mạnh mẽ quyết đoán bao nhiêu, đi đường cũng như gió, thế mà vừa gặp tiểu quận chúa đã thành ra yếu đuối như không tự lo nổi. Nhưng các nàng không dám nhìn lâu, chỉ dám âm thầm cảm thán: điện hạ đúng là cao tay.
Chẳng mấy chốc, dưa hấu đã được mang lên, Diệp Đàn đẩy đĩa tới trước mặt Tiêu Bách, "Bách Bách, ăn đi nào."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!